Lôi Phong?
Thẩm Tuyển Ý tiếp điện thoại, đưa tay cho Phó Thanh Sơ băng bó cho cậu, gần nh là lập tức liền nghĩ tới ngày đó cứu người, thuận miệng nói mình kêu Lôi Phong.
Người nọ đã chết?
"Có phải một người mặc tây trang đen, sống lưng thẳng tắp, đại khái 50 tuổi không?"
"Cậu thật sự quen à?" Triệu Lộ vừa nghe cậu ta nói như vậy liền cười, giương mắt nhìn Khang La, che miệng nhỏ giọng nói: "Ông ấy lại đây nói Lôi Phong tôi liền biết đây là chuyện thiếu đạo đức cậu sẽ làm, Lôi Phong đúng không."
"Đánh rắm." Thẩm Tuyển Ý xuy một tiếng, "Nói Lôi Phong không ở đây."
Triệu Lộ nói: "Cậu cũng đừng nói dối nữa, người này hỏi Lôi Phong có ở đây không, lại nói đôi mắt là màu xanh đen, rất cao, đại khái gần một mét chín, đồ ngốc Thôi Sở này cái gì cũng nói rồi, chỉ còn kém nói ra gốc gác của cậu."
"Mẹ ơi, đây là gian tế phải không. Nếu là kẻ thù của tôi tới trả thù, cậu hỏi tên ngốc Thôi Sở tôi mà chết cậu ta có nhặt xác cho tôi không." Tay Thẩm Tuyển Ý tê rần, nghiêng đầu nhìn Phó Thanh Sơ đang trừng cậu, vội sửa miệng nói: "Không cho cậu ta, anh thu cho tôi, tro cốt đều cho anh."
Miệng cậu không bao giờ cẩn thận, Phó Thanh Sơ tập mãi thành thói quen mà liếc mắt nhìn cậu ta một cái, cũng không giải thích ý anh không phải ý này, băng bó xong xoay người đi rồi.
Thẩm Tuyển Ý dựa vào trên bàn, nghiêng người hỏi Triệu Lộ: "Người nọ còn nói cái gì không? Ví dụ cậu xem biểu tình ông ta có loại này...... Đặc biệt thương tâm? Phẫn nộ hay không? Linh tinh, tôi hoài nghi tôi vì việc nghĩa cứu chết người."
Triệu Lộ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khang La một cái, vẫn là cái cột cờ, thu hồi tầm mắt nói: "Không có, chỉ là ông ấy hỏi chuyện, giống như thực kích động, giống như cậu là con trai thất lạc nhiều năm của ông ấy, ai nếu không cậu hỏi ba cậu một chút, cậu có phải con nuôi hay không."
"Cút đi." Thẩm Tuyển Ý tức giận mắng: "Tôi thấy cậu còn giống con trai tôi hơn, tới kêu ba ba nghe một chút."
Triệu Lộ "Phi" một tiếng: "Còn gọi gia gia, trước hết cậu gọi giáo sư Phó là ba đi, cùng thầy ấy ngủ chung một phòng, có bò được lên trên giường chưa?"
Thẩm Tuyển Ý cười vừa nói: "Bốn bỏ năm lên coi như tụi tôi đã động phòng đi, còn ba gì nữa, cậu đừng nói, tôi cảm thấy ngủ tiếp hai ngày tôi thật là có thể mở cửa lên xe, hoàng đế không vội thái giám cấp."
Triệu Lộ ghét bỏ "Chậc chậc" hai tiếng, "Thôi đi, tôi thấy đời này cậu đều ngủ không được đâu, nguyên bản tôi còn tưởng rằng giá trị vũ lực của cậu còn có thể thắng thầy ấy, không nghĩ tới nghe người ta nói cậu đánh nhau đều không bằng giáo sư Phó, thôi bỏ đi."
Thẩm Tuyển Ý trong lòng lộp bộp một chút, vội hỏi: "Từ chỗ nào cậu nghe được thầy ấy đánh nhau?"
Triệu Lộ nghi hoặc mà "A" một tiếng, "Cậu không biết sao? Tieba trong trường đó, có người đã đăng một tấm ảnh cậu với giáo sư Phó ở Lạc Hà Tập đánh nhau, đánh quá lưu loát, tôi phải làm phản, giáo sư Phó còn thiếu đệ tử không?"
"Chuyển cho tôi nhìn xem!" Thẩm Tuyển Ý cau mi, trực giác có chút không thích hợp, trong lúc chờ liền hỏi: "Bài viết còn nói cái gì?"
Triệu Lộ đang chuyển lại, nói: "Không có gì, chỉ có mấy tấm hình hai người đánh nhau, phía dưới có một hàng mê đệ phản chiến, nói thân thủ giáo sư Phó này nhìn không phải Beta, thầy ấy hẳn là Alpha."
Mày Thẩm Tuyển Ý càng cau chặt, càng nghe càng cảm thấy quái dị, ngày đó bọn họ đánh nhau trừ bỏ mình với Phó Thanh Sơ cùng với một đám lưu manh, chỉ thừa một mình Thẩm Phong.
Bọn họ ở chỗ này, ai chụp ảnh chụp vừa nhìn là hiểu ngay, nhưng tưởng tượng lập tức là có thể liên tưởng đến trên người cậu ta đi, cho dù cậu ta có thiểu năng trí tuệ cũng không nên ngu ngốc đến nước này.
Lần trước ở chỗ Thịnh ca buông lời hung ác, nói tra ra người gọi điện thần bí, lúc ấy quá hỗn loạn, cậu cũng không nghe được nhiều, chỉ nghe thấy câu "Bồi anh ấy đến cao hứng" này.
Thẩm Phong là sinh viên chính quy, từ trước đến nay là trong trường tuyển ra đi thi đấu, là người làm vẻ vang bộ mặt của trường, cùng mình quăng tám sào cũng không tới.
Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn cảm thấy lý do cậu ta thích mình không thể hiểu được, không giống như là Lương Văn Văn cái loại anh hùng cứu mỹ nhân phương tâm ám hứa này, cậu ta đi theo bên người Thịnh ca rất nhiều năm, anh ta lại nói người này bồi anh rất nhiều năm, nếu là như thế này.
Vậy có thể nói được rồi.
"Được rồi, để tôi nhìn bài viết, cúp trước." Thẩm Tuyển Ý nói xong liền cúp điện thoại, Triệu Lộ vội nói: "Vị này tới tìm Lôi Phong để báo ân giải quyết làm sao, tôi thấy ông ta không có ý rời đi."
Thẩm Tuyển Ý nghĩ nghĩ, nói: "Cậu đem điện thoại cho ông ta, tự tôi nói."
"Được rồi!" Triệu Lộ đưa điện thoại cho Khang La, chờ ông ta đi tới, nói: "Ngài muốn tìm Lôi Phong phải không."
Khang La tiếp điện thoại, tất cung tất kính mà hô: "Lôi tiên sinh."
"......" Thẩm Tuyển Ý phụt một tiếng cười ra, cậu không thích vòng quanh với người ta, tính tình có gì nói đó, đơn giản liền ăn ngay nói thật: "Vị tiên sinh này, tôi tên Thẩm Tuyển Ý, Lôi Phong là tôi nói cho có thôi."
Khang La sửng sốt, nhớ tới bộ dạng cậu ngày đó cà lơ phất phơ, cũng cười, "Thẩm tiên sinh."
"Ngài tìm tôi có chuyện gì?" Thẩm Tuyển Ý thử hỏi: "Là vị lão tiên sinh đã xảy ra chuyện? Nếu là vấn đề của tôi, tôi nguyện ý gánh vác......"
Khang La vội nói: "Không đúng không đúng, tiên sinh rất tốt, bác sĩ nói ngài cấp cứu rất kịp thời, hôm nay tôi tìm ngài là có chút việc tư, muốn cùng ngài hỏi thăm một ít việc."
Thẩm Tuyển Ý hơi giật mình, cậu cùng người này còn có việc tư?
Khang La nói: "Ngày đó nhìn thấy ngài tôi liền có chút khϊếp sợ, quá giống, ngài thật sự rất giống một vị cố nhân của lão gia chúng tôi, tôi suy nghĩ nhiều lần, muốn hỏi một chút ngài có quen một vị tiểu thư tên là Nora Percy không."
Thẩm Tuyển Ý đột nhiên nghe thấy tên này, lòng bàn chân lảo đảo một cái, cái bàn bị ép tới phát ra tiếng, dưới đất rớt đầy ống tiêm.
Trong đầu cậu như là bị người gõ vào đầu một gậy, ong một tiếng, bật thốt lên hỏi: "Ông nói ai?"
Nora Percy?
Cái tên xa lại lại quen tai này chỉ khi mẹ cậu còn sống được nghe bà trộm nói với mình, lúc Thẩm Khai Vân ở nhà bà không dám nói.
Thẩm Tuyển Ý gần như không nắm được di động, ách giọng nói hỏi: "Cô ấy là ai?"
Khang La không biết cậu bên này khϊếp sợ, cũng nhìn không thấy bộ dáng Thẩm Tuyển Ý gần như đứng không vững, cho rằng cậu cũng không quen biết.
Ông ta thở dài nói: "Có lẽ thật là người tương tự đi, tiểu thư Nora là con gái của lão gia tôi, 23 năm trước qua đời ở Hoắc Thành, lần này tôi cùng tiên sinh cũng là vì tới tế bái cô ấy, không nghĩ tới ở trên đường xảy ra tai nạn xe, này đại khái chính là duyên phận."
Qua đời.
Ngón tay Thẩm Tuyển Ý run lên kịch liệt, đáy lòng dần dần lan tràn hận ý, nguyên lai mẹ mình vẫn có người nhà, bà trước nay không nói qua với mình.
Có lẽ là cảm thấy dáng vẻ kia của mình, không mặt mũi nào gặp người nhà, nhưng bọn họ ở đâu?
"Tôi có thể mạo muội hỏi Thẩm tiên sinh một chút, mẹ ngài họ gì không?" Khang La vẫn là có chút không cam lòng, tiếp tục truy vấn, tuy rằng bác sĩ Tưởng nói là người tương tự, vị kia là Omega, ông vẫn là muốn thử xem xa vời hy vọng.
"Ngài thật sự quá giống!"
Bởi vì cậu quá giống, cho nên mới có ý nghĩ tìm kiếm, giả thiết nếu cậu không giúp đỡ, không có gặp qua bọn họ, thì vĩnh viễn sẽ không tìm kiếm?
Thẩm Tuyển Ý đè nén châm chọc xuống đáy lòng, không đáp, hỏi lại: "Nếu cho rằng cô ấy qua đời, các người lại vì cái gì còn đi tìm? Trước sau như một mà tin tưởng cô ấy đã chết không phải tốt hơn hay sao."
Lời nói bén nhọn, Khang La cũng là xuất thân quân nhân, nhạy bén phát giác có một chút không thích hợp, cẩn thận mà thử cậu: "Thẩm tiên sinh, ngài tựa hồ thực phẫn nộ, chuyện chúng tôi không có tìm kiếm tiểu thư làm ngài cảm thấy thực phẫn nộ sao?"
"Không có." Thẩm Tuyển Ý cười to, Khang La nhìn không thấy cậu đang run rẩy, nhưng giọng nói khàn khàn lại không lừa được người, "Tôi không quen biết tiểu thư Nora, về sau không cần gọi điện thoại cho tôi, thực xin lỗi."
Nói xong, cậu không chờ Khang La nói liền cúp điện thoại.
Thẩm Tuyển Ý hít một hơi thật sâu, hướng bầu trời nhìn thoáng qua, cố gắng đem chua xót đè nén trở về, di động bị cậu cầm chặt, gần như biến hình.
Mẹ tuyệt vọng mười mấy năm, bà nhất định ngày đêm kỳ mong người nhà có thể tới cứu mình, khi đó bà bị Thẩm Khai Vân cắt đứt gân tay gân chân, lại lập tức đưa đi châm cứu, tuy rằng sinh hoạt hằng ngày không có vấn đề, nhưng nà lại mất đi năng lực chạy thoát.
Nếu bà là người không bị tin tức tố Alpha ảnh hưởng, như vậy bà có một vạn loại cơ hội gϊếŧ Thẩm Khai Vân, nhưng bà bị cưỡng ép biến thành Omega, chỉ cần bà nghĩ tới phản kháng, Thẩm Khai Vân liền dùng tin tức tố tới khống chế, làm bà khuất phục.
Năm đó không có tìm, hiện tại tới tìm còn có ý nghĩa gì!
Kim tiêm rơi xuống đầy đất, Thẩm Tuyển Ý ngồi xổm xuống nhặt lên, hàm răng cắn chặt, cơ hàm căng chặt, cưỡng ép mình bình tĩnh.
Phó Thanh Sơ nói chuyện với Lâm Kiện xong, không tự giác hướng bên này nhìn thoáng qua, thấy cậu làm rớt đồ đầy đất, ánh mắt tức khắc trầm xuống.
Vừa ly khai khỏi mí mắt anh liền gặp rắc rối.
Phó Thanh Sơ tạm biệt Lâm Kiện, đi qua đi giúp cậu nhặt đồ, trầm giọng nói: "Động tay động chân, may mắn là bên ngoài còn có đóng gói, nếu là mở ra, đem cậu cắt trang thu thập mẫu?"
Thẩm Tuyển Ý không nói chuyện, rũ đầu không tiếng động nhặt đồ, giống như căn bản không nghe thấy có người nói chuyện.
Bình thường vẫn luôn quấn lấy mình, hiện tại lại làm lơ, Phó Thanh Sơ cảm thấy có chút không thích hợp, tập trung nhìn vào mới phát hiện tay Thẩm Tuyển Ý đang phát run, vừa mới đi tới kéo cậu liền thấy cậu đứng lên, rơi đồ xuống.
"Tôi tới chỗ này một chút."
Thẩm Tuyển Ý nói xong, cũng không dừng lại liền trực tiếp đi tới cánh rừng sau núi, vài bước lại dừng lại, nói: "Anh đừng lại đây."
Cậu cương hai chân đi không ngừng, trong đầu lộn xộn nhu cầu cấp bách tìm một chỗ để cận phát tiết một chút để lấy lại bình tĩnh.
Cậu vẫn luôn không quên bộ dáng trong quá khứ của mẹ, nhưng chỉ tồn tại trong đáy lòng với bị người xé mở là không giống nhau.
Đáy lòng cậu ẩn núp vùi lấp hận ý nhiều năm như là núi lửa hoạt động, bị người chạm vào liền phun trào, mở ra dòng khí khô nóng thật lớn, oanh một tiếng tưới xuống một đoàn lại một đoàn mang theo lửa cùng tro bụi, đem cả người cậu bao ở bên trong.
Lúc mẹ mất mỗi một chữ đều khắc vào trái tim cậu, mỗi một cái biểu tình đều thành bóng đè mà cậu vứt đi không được.
Trước khi mẹ mất dặn dò mình phải bảo vệ Thẩm Dao cho tốt, không nói chân tướng cho cô biết, liền thành tín niệm duy nhất của cậu, nếu không phải cô, mấy năm trước mình đã gϊếŧ Thẩm Khai Vân để báo thù cho mẹ.
Điện thoại Triệu Lộ gọi lại lần nữa, Thẩm Tuyển Ý không tiếp, ấn cắt đứt.
Qua vài giây vẫn vang lên, ngay sau đó lại là một tin nhắn, ở cuối cùng ký tên Khang La.
—— Thẩm tiên sinh, thực xin lỗi, mạo muội hỏi ngài như vậy, hy vọng ngài không có tức giận, tôi cùng tiên sinh hai ngày nữa phải về nước, nếu ngài tiện, chúng tôi muốn tự mình cảm ơn ân cứu mạng.
Thẩm Tuyển Ý ngồi ở dưới tàng cây, trong tay nắm di động cúi đầu cũng không biết là có xem thấy hay không, vẫn luôn dừng lại ở giao diện tin nhắn.
Thẩm Tuyển Ý như con thú bị vây khốn, không có lập trường đi trách cứ ông cụ, ông ấy mất đi con gái, cũng là người bị hại, trong miệng bị không tự giác cắn nát, làm cho huyết nhục mơ hồ.
Cậu nếm thấy mùi máu, ánh mắt càng thêm trầm, toàn thân đều lan tràn mùi máu tươi.
——
Nay t đi làm lại roài, hên còn hàng tồn chớ hông là k biết khi nào mới có chương mới luôn :))))