"Bác sĩ Tưởng, mời qua bên này."
Tưởng Kỳ tới bệnh viện Hoắc Thành, tài xế Khang La của lão tư lệnh đã ở cửa chờ, đứng như cột cờ ở cửa, thậm chí mồ hôi trên mặt cũng không có, tất cung tất kính mà đứng đó.
Tưởng Kỳ lớn lên rất ôn nhu, từ đầu đến chân cũng lộ ra một hơi thở ôn nhu nho nhã, lời nói khinh thanh tế ngữ, rất có ma lực.
Khang La cảm thấy, anh như sinh ra là để làm bác sĩ tâm lý, tinh thần lão tư lệnh từ khi tiểu thư qua đời vẫn luôn không tốt, có một lần ở sân bay phát bệnh, vẫn là ít nhiều có Tưởng Kỳ.
Từ đó về sau, lão tư lệnh liền nhận Tưởng Kỳ chữa trị, bác sĩ tâm lý khác đều không muốn xem.
Ông ấy gần như đem Tưởng Kỳ trở thành một người bạn, mà không phải là bác sĩ, là một vị tướng quân, đẫm máu sa trường, để bản thân thừa nhận mình có bệnh là cũng không có khả năng.
"Hai ngày này tình trạng tiên sinh thế nào?" Tưởng Kỳ hỏi.
Khang La sóng vai với anh cùng đi vào thang máy, vừa lúc không có người khác, ông ta liền đè thấp giọng, nói: "Thật không tốt, chúng tôi sau khi tế bái tiểu thư trở về trên đường gặp tai nạn xe, một chiếc xe tải đột nhiên từ giữa đường lao ra, tôi phanh xe cũng đã không còn kịp, tiên sinh hôn mê đã hai ngày."
"Lúc sau có tỉnh lại không?"
Thang máy tới, Khang La nói: "Lúc sau tỉnh lại vẫn luôn không chịu nói chuyện, cơm cũng ăn rất ít, trên cơ bản chính là vẫn luôn ngồi ở phía trước cửa sổ không nhúc nhích, cho nên tôi mới nghĩ gọi ngài tới."
Tưởng Kỳ cười: "Tôi đã biết."
Khang La biết trong nhà Tưởng Kỳ có vợ sắp sinh, lúc này kêu anh tới thật sự có chút không ổn, nhưng ông thật sự không có biện pháp.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Tưởng Kỳ duỗi tay gõ một chút.
Tay Khang La đặt ở trên then cửa, thấp giọng nói: "Tiên sinh, tôi xin phép vào."
Tưởng Kỳ đi vào theo phía sau Khang La, lập tức đi tới chỗ ông cụ, đem đồ trong tay đặt ở trên bàn trước mặt ông, nhẹ giọng nói: "Percy tiên sinh, đã lâu không gặp."
Ông Percy ngẩng đầu, hơi có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Khang La một cái, "Cậu kêu cậu ấy tới?"
Khang La cúi đầu, Tưởng Kỳ cười một cái, thay ông ta hoà giải: "Không phải Khang La tiên sinh, là tôi lại đây thăm một người bạn, ở bên ngoài ngẫu nhiên gặp được Khang La tiên sinh mới biết được ngài nằm viện ở chỗ này."
Ngài Percy nửa tin nửa ngờ mà nhìn ông ta một cái, không nói chuyện nữa.
Tưởng Kỳ cười phất tay để Khang La đi ra ngoài, tự mình ngồi ở đối diện đánh giá vẻ mặt của ngài Percy, tóc mai hoa râm ở trên mặt ông cụ lộ ra kinh nghiệm phong sương già nua, rồi lại có kiên nghị của quân nhân.
Ông thoạt nhìn kiên cường, lại yếu ớt.
"Năm nay ở Hoắc Thành hoa tang thanh nở rất đẹp, tôi hái được một bó, tôi thăm người bạn kia trước, liền mượn hoa hiến ngài." Tưởng Kỳ mỉm cười đem hoa cắm vào bình, âm thanh nghe không hề có tính công kích.
Ngài Percy nhìn bóng dáng anh, lại nhìn hoa trong tay anh, hoa này là hoa Nora thích nhất.
"Nora sinh thời thích nhất loại hoa này, chỉ có tang thanh mới có thể ở chiến hỏa đổ nát thê lương sinh trưởng được, thực kiên cường, như là vô luận trải qua cái gì đều đánh không ngã."
Tay Tưởng Kỳ ngừng một lát, biểu tình trên mặt trong nháy mắt trầm lại, lại giây lát lướt qua mà biến mất, xoay người lại cười, "Tiểu thư sinh thời nhất định là người rất kiên cường lại sáng chói, đáng tiếc tôi không có may mắn gặp một lần."
Ngài Percy rũ mí mắt già nua xuống, gắt gao nhấp môi, đem tiếng thở dài nuốt trở về trong lòng.
Nora từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, chưa bao giờ biết cái gì gọi là lui về phía sau, một khắc trên chiến trường, đôi mắt con bé toả sáng so với chiến hạm phản xạ ánh sáng mặt trời còn muốn loá mắt hơn.
Tưởng Kỳ nói: "Nhiều năm như vậy, ngài trước sau không nói ra, tôi nghĩ cô ấy cũng không muốn nhìn thấy ngài tinh thần sa sút như vậy."
Ngài Percy nhìn anh, đôi mắt hơi có chút vẩn đυ.c thoạt nhìn đã không có sự sắc bén của ngày xưa, lần tai nạn xe này khả năng đã đả kích không ít tới ngài ấy.
Ông ấy nói: "Kỳ thật tôi vẫn luôn cảm thấy, Nora không có chết, mỗi lần tôi tới Hoắc Thành tế bái con bé, vẫn cảm thấy con bé vẫn ở bên tôi như cũ, cũng không có rời đi."
Tưởng Kỳ chờ ông nói xong, cho ông vài giây im lặng, lại nói: "Ngài không có thấy xác của cô ấy vậy vì sao ngài lại lập bia?"
Ngài Percy nói: "Xác chiến hạm ở nơi đó, còn có thi thể cháy xém, trên cổ tay đeo......đeo cái vòng mà mẹ của con bé đưa cho, cũng chưa bao giờ rời khỏi người."
Tưởng Kỳ nhìn ông đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, rũ mắt che khuất cảm xúc ở đáy mắt.
Chức nghiệp bác sĩ tâm lý bọn họ thường thường phải đi nhìn trộm nội tâm người khác, đi xem căn nguyên thống khổ nhất của người khác, khai quật nội tâm tuyệt vọng sâu bên trong của bọn họ, lại cho bọn họ một con đường hy vọng.
Tưởng Kỳ dời mắt khỏi trên mặt ông ấy, nhìn về phía cửa sổ, anh chưa bao giờ cho ông ấy hi vọng.
Anh đem ông cụ này từng bước một dẫn về phía tuyệt vọng.
Mỗi lần gặp nhau ông ấy đều rất ít nói chuyện, ngài Percy biết vấn đề của mình ở nơi nào, nhưng bởi vì bản thân ở địa vị cao nhiều năm, đã quen khống chế toàn cục, Tưởng Kỳ chẳng qua là "Hốc cây" của ông ấy.
Anh yêu cầu phải nói hết.
Mỗi lần Tưởng Kỳ đều cùng ông cố ý vô tình khơi gợi lại Nora Percy đã qua đời nhiều năm, một lần lại một lần mà làm ông ấy tuyệt vọng, làm ông không có một khắc quên đi bộ dáng lóa mắt của cô con gái của mình.
Tưởng Kỳ nhẹ hít vào một hơi, tiếp tục nhẹ giọng, nói: "Nếu Nora tiểu thư vẫn sống vì cái gì không tới tìm ngài, cô ấy không phải loại người sẽ vứt bỏ quốc gia, thân nhân, đem trách nhiệm toàn bộ vứt ra sau đầu, ngài nói có phải không."
Ngài Percy ngẩng đầu, có chút mê man dại ra một hồi, thở dài nói: "Ừ, con bé không phải người như vậy, nếu trên chiến trường còn có một người sống sót, nhất định không phải Nora, con bé sẽ không để cho người khác hy sinh thay cho mình, chỉ biết xông vào đầu tiên."
Tưởng Kỳ nói: "Cô ấy xem vinh quang còn nặng hơn sinh mệnh, nếu để cô ấy vứt bỏ này hết thảy, tôi nghĩ nhất định so chết còn khó chịu hơn."
"Đúng vậy, nếu Nora còn sống, nói không chừng cũng có thể làm bạn tốt với Tưởng tiên sinh." Ngài Percy cười một cái, tâm tình tốt hơn không ít, mỗi lần nói chuyện với anh xong, liền cảm thấy giống như con gái còn đang đứng trước mặt mình.
"Nếu may mắn có thể cùng người như Nora tiểu thư trở thành bạn bè, tôi đây thật là tam sinh hữu hạnh." Tưởng Kỳ cười che dấu trào phúng ở đáy mắt, ở trong lòng tính toán vài giây, ngẩng đầu nói: "Tôi có thể xem ảnh chụp của Nora tiểu thư được không?"
Ngài Percy ngừng một lát, duỗi tay chỉ chỉ bệ cửa sổ.
Tầm mắt Tưởng Kỳ nhìn theo vừa thấy, trên bệ cửa để một khung ảnh, anh đi qua cầm xem, cô gái khung cũng không trắng lắm, ngược lại là màu mật khỏe mạnh, đôi mắt màu xanh biển như là ẩn giấu cả biển sâu.
Không thể nghi ngờ, cô ấy là mỹ nhân, ăn mặc gọn gàng, cằm nhọn khẽ nâng, hình ảnh quân trang thậm chí đều có thể lộ ra một sức lực chờ phát động, làm người xem một cái liền nhịn không được đình trệ.
Tưởng Kỳ duỗi tay, miêu tả vài cái.
Anh từng gặp qua một người phụ nữ tương tự cô, chẳng qua làn da người kia trắng nõn không hề có màu máu, trong mắt lộ ra một hơi thở tiều tụy, trong lòng ngực ôm một đứa bé, bị một người đàn ông khác ôm ở trong ngực, giống như một pho tượng.
Người phụ nữ kia không gọi là Nora Percy, gọi là Thẩm Yên.
Nghiêm khắc mà nói, là mẹ vợ của anh, chẳng qua anh cũng chưa có gặp qua, chỉ là lúc cùng vợ về nhà cũ, ở trên tường thấy qua ảnh chụp.
Lúc ấy anh không biết, thuận miệng hỏi cái này là ai, Thẩm Dao nói là mẹ của mình, còn cười nói "Em lớn lên không giống mẹ, càng giống ba ba hơn" lại nói "A Ý lớn lên mới giống mẹ, gần như là từ một khuôn mẫu khắc ra."
Kỳ thật Thẩm Tuyển Ý lớn lên chỉ có bảy phần giống Thẩm Yên, lại có chín phần giống Nora Percy, đại khái mặt là thứ yếu, thần thái cử chỉ mới quan trọng, đều sắc bén kiêu ngạo như vậy.
"Tưởng tiên sinh?"
Tưởng Kỳ lấy lại tinh thần, buông ảnh chụp xuốnh, cong khóe miệng cười khẽ, nói: "Tiên sinh khi nào xuất viện? Trực tiếp trở về La quốc, hay là lưu tại Hoắc Thành mấy ngày?"
Ngài Percy nói: "Lưu tại Hoắc Thành lại làm gì, chỉ là tôi muốn tới Yến Thành nhìn một chút."
Tưởng Kỳ sửng sốt, cười nói: "Đi Yến Thành, không phải là muốn nhìn con trai tôi một chút chứ."
Ngài Percy cũng cười rộ lên, "Như thế nào? Không muốn?"
Tưởng Kỳ vội nói: "Kia sao có thể chứ, ngài nếu tới tôi đây đến trước an bài một chút, chỉ sợ ngài ghét bỏ chỗ tôi đơn sơ, chiêu đãi không chu toàn."
Hai người nhìn nhau cười, lúc này Khang La gõ cửa tiến vào, thấp giọng dựa vào bên tai ngài Percy nói nói mấy câu, Tưởng Kỳ quay mặt đi chỗ khác, ý như là không có muốn nghe.
Một lát sau, anh đứng lên nói: "Tôi còn có chút việc, liền đi trước, ngày mai lại qua đây gặp ngài."
Ngài Percy nói: "Khang La, tiễn Tưởng tiên sinh."
-
"Giáo sư Phó." Mạc Cửu ngồi ở một bên nhìn Phó Thanh Sơ đùa nghịch dụng cụ, muốn nói lại thôi nửa ngày.
"Hửm?"
Lấy xong cho người đầu tiên đang đứng ở trước mặt, Phó Thanh Sơ đeo khẩu trang lên, mang bao tay chuẩn bị lấy ra, Mạc Cửu vẫn luôn không nói chuyện, liền hỏi: "Có việc?"
Mạc Cửu cân nhắc nửa ngày, nhìn Thẩm Tuyển Ý cách đó không xa, rốt cuộc vẫn nói: "Cậu có phát hiện hay không, Thẩm Tuyển Ý trông không quá bình thường?"
Ngón tay Phó Thanh Sơ ngừng lại: "Không có."
Mạc Cửu khẽ nhíu mày, nhìn bóng dáng Phó Thanh Sơ, cảm thấy hiện tại anh với lúc trước giống như có chỗ nào không giống, tuy rằng đối đãi Thẩm Tuyển Ý vẫn là cái loại như gần như xa, nhưng rõ ràng là chịu đựng hơn, ánh mắt ngẫu nhiên cũng sẽ dừng ở trên người cậu ta.
"Tôi cảm thấy cậu ta có chút cố chấp, còn có...... du͙© vọиɠ chiếm hữu với cậu gần giống như là căn bệnh." Mạc Cửu cắn lên đầu lưỡi, lúc trước anh đã nhìn ra, mỗi lần mình đυ.ng tay Phó Thanh Sơ, trong mắt cậu ta có loại du͙© vọиɠ chiếm hữu gần như cắn nuốt hết thảy.
Có đôi khi anh thậm chí cảm thấy Thẩm Tuyển Ý sẽ gϊếŧ người.
"Ừ, cậu ta có chút cố chấp." Phó Thanh Sơ lấy xong tin tức tố của một người, đem nó đặt ở một bên thùng đựng để nhiệt độ thấp, mặt mày bất biến mà nói: "Người tiếp theo."
Người tiếp theo vô tới, tiếng nói của anh vẫn không có phập phồng, nhàn nhạt mà tiếp lời nói mới rồi, "Mỗi người trong lòng đều có sự cố chấp cùng sự chiếm hữu, như là nội huyết sắc tố trong cơ thể, hoặc là tin tức tố, có người nhạt có người nặng, khác biệt, nhưng không đại biểu là bệnh trạng."
Mạc Cửu kinh ngạc há miệng thở dốc, như thế mà còn không gọi là bệnh trạng sao?
Một người đối với người khác có du͙© vọиɠ chiếm hữu, loại người thấy người khác đυ.ng một cái, sờ một chút liền muốn ăn thịt người, này đã là thực không bình thường được không!
Anh ta thích Phó Thanh Sơ, cũng không bởi vì người khác có loại suy nghĩ này với Phó Thanh Sơ mà đi muốn gϊếŧ người, anh có lý trí, thân là nhân loại thì nên có lý trí.
"Nếu là người không lý trí, còn không phải súc vật sao." Mạc Cửu thấp giọng hỏi: "Cậu không cảm thấy bối rối sao? Một người luôn quấn lấy cậu như vậy, này vẫn là ở tình trạng cậu cũng không thích cậu ta, cậu ta cứ như vậy......"
Phó Thanh Sơ nói: "Thẩm Tuyển Ý là cố chấp, từng có phân chiếm hữu dục, nhưng không bởi vậy thương tổn người khác, mặc dù tôi có bối rối, tôi không có lập trường yêu cầu cậu ấy vì thế mà thay đổi."
"Người tiếp theo."
Phó Thanh Sơ nói: "Còn có, chú ý cách anh dùng từ."
Mạc Cửu há miệng thở dốc, bỗng nhiên bị lời nói của mình đámh ngược lại, anh biết vấn đề ở đâu, giống như hiện tại Phó Thanh Sơ không bài xích du͙© vọиɠ chiếm hữu của Thẩm Tuyển Ý.
Nếu một người thích thú, kia sẽ chỉ là hưởng thụ, mà không phải là bối rối.
"Giáo sư Phó, có phải anh thích Thẩm Tuyển Ý hay không?"
Tác giả có lời muốn nói: A, xem tiêu đề!
--
Mấy nay tui quay lại chương 1 để chỉnh sửa lại, edit tè le hết trơn á 🙈🙈🙈
😫