Phó Thanh Sơ dời mắt khỏi khuôn mặt Thẩm Tuyển Ý, nhìn thẳng vào mặt đường nhàn nhạt nói: "Không cần quá để ý ánh mắt của người khác, cậu không phải sống vì người khác, mặc kệ người khác ghét cậu, cậu cũng phải sinh hoạt như người khác."
Thẩm Tuyển Ý cử động bả vai, dựa lưng vào ghế hai tay lót ở sau đầu, lại cử động đôi chân dài không có chỗ để.
Phó Thanh Sơ liếc mắt một cái, ở trong lòng chợt lóe mà nhìn người to cao kia, ngủ giường gấp sợ là ủy khuất Thẩm Tuyển Ý.
"Sai rồi."
Phó Thanh Sơ ngẩn ra: "Cái gì sai rồi?"
Thẩm Tuyển Ý ngửa đầu, cười như không cười mà nói: "Tuy rằng không phải sống vì người khác, nhưng bị người ghét trong lòng vẫn là cảm thấy sẽ không thoải mái, anh có như thế không?"
"Sẽ không." Phó Thanh Sơ thu hồi tầm mắt, thanh âm cũng không tự chủ mà lạnh xuống mấy độ, "Bọn họ nói cái gì, không ảnh hưởng tới tôi."
Thẩm Tuyển Ý như suy tư gì mà gật gật đầu, Kiều Nhạn nói rất đúng, nhiều năm qua Phó Thanh Sơ đem bản thân che giấu rất tốt, càng chủ động càng tiếp cận không được nội tâm của anh.
Thiện ý cũng được, ác ý cũng thế, anh đã có thói quen bài xích người tiếp cận.
Thẩm Tuyển Ý biết không thể liều lĩnh, ở trong lòng tính toán đi từng bước một tấn công Phó Thanh Sơ, cậu tuy rằng cảm thấy mình trâu bò nhất thế giới, nhưng chạm lương tâm hỏi, tâm tư kín đáo cùng chỉ số thông minh của mình, hẳn là so không được với Phó Thanh Sơ.
Cậu cảm thấy hơi đau đầu.
Tuy nhiên, bản thân muốn theo đuổi vợ vô luận IQ và EQ vẫn là cần tâm tư, thậm chí giá trị vũ lực có khả năng so với mình cao hơn, là loại cảm giác như thế nào.
Thẩm Tuyển Ý lý trí suy nghĩ, vứt bỏ nhân tố bên ngoài "Không quan trọng", có một chút vẫn là đáng giá khích lệ, anh mạnh, nhất định phải mạnh hơn anh.
Nhưng mà.
...... Trước khi theo đuổi vợ, cần phải làm gì nha.
-
Phó Thanh Sơ nhận biết phương hướng rất tốt, không có mở dẫn đường, chỉ hỏi lão Tôn phương hướng là có thể thông thuận một đường chạy đến phố buôn bán duy nhất này.
Nói là phố buôn bán, kỳ thật không bằng nói là một nơi bán sỉ.
Bán rau dưa củ quả, bán hàng rong cùng cửa hiệu cắt tóc, quán ăn, trang phục cửa hàng sát bên nhau, thậm chí để ở ngay cửa, chỉ chừa ra một lối đi nhỏ, hai người đi có hơi chật.
Hai người sóng vai đi vào phía trong, mùi tanh của cá rồi lá cải hư với nước của nhà hàng đổ ra bốc mùi trộn với nhau, khó nghe cực kỳ.
"Này là mùi gì vậy."
Thẩm Tuyển Ý biết thói quen ở sạch nghiêm trọng của Phó Thanh Sơ, sợ anh cảm thấy không thoải mái, nghiêng đầu qua bên cạnh nhìn thoáng qua, nhưng kỳ quái chính là trên mặt anh thế nhưng không có bất luận cái gì không khoẻ.
Phó Thanh Sơ nhàn nhạt nói: "Kinh tế Hoắc Thành thật lạc hậu, đa số người đều ra bên ngoài làm công, những người già bệnh tật chiếm số lượng lớn dân cư, đồng thời bởi vì hoàn cảnh kém, điều kiện chữa bệnh cũng lạc hậu, bệnh truyền nhiễm so với thành thị còn cao hơn rất nhiều, tỉ lệ tử vong cũng cao hơn thành thị."
Thẩm Tuyển Ý ngừng một lát, kỳ thật cậu cũng không có tra qua vấn đề này.
Phía trước có vũng nước nhỏ, Thẩm Tuyển Ý chen chân vào bước qua, tùy tay duỗi tay lại muốn kéo anh, Phó Thanh Sơ nhìn cậu một cái, bản thân tuy rằng không cao bằng cậu ta, nhưng cũng không đến mức cái vũng nước nhỏ như vậy cũng không bước qua được.
"Ngại quá, thuận tay." Thẩm Tuyển Ý thu tay lại, chờ Phó Thanh Sơ bước qua, lại tiếp theo lời anh vừa mới nói: "Vắc-xin phòng bệnh cũng không phổ cập?"
"Cậu vẫn là sinh viên học y, vắc-xin phòng bệnh chỉ có thể có ý nghĩa ở trong cơ thể sinh ra miễn dịch nhất định, cũng không phải trăm phần trăm kháng được bệnh." Phó Thanh Sơ nhẹ giọng nói, "Huống chi không phải mỗi loại bệnh truyền nhiễm đều có vắc-xin phòng bệnh."
Thẩm Tuyển Ý ngừng nói, chỉ chỉ một nhà miễn cưỡng có thể xem là cửa hàng bán quần áo, trong ngoài quét tước còn sạch sẽ, "Vào xem?"
Cô chủ là một cô gái trẻ tuổi, mặc một cái váy đỏ, trên đầu đeo khăn đỏ, giống như ngọn lửa.
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, đè thấp thanh âm nói với Phó Thanh Sơ: "Đang là mùa hè, chị gái này giống như phượng hoàng như lập tức muốn dục hỏa trùng sinh, không nóng sao."
Phó Thanh Sơ liếc mắt nhìn cậu một cái, Thẩm Tuyển Ý lập tức ngậm miệng: "Được được được, không nói nữa."
Cô chủ vốn đang ngồi trên ghế dựa xem phim truyền hình, đôi chân tinh tế trắng nõn lộ ra một đoạn, gặp người tới cũng không đứng lên, mí mắt nâng lên, "Hai vị mua quần áo sao?"
Thẩm Tuyển Ý nói: "Đúng vậy."
Cô chủ "À" một tiếng, đem ghế dựa xoay lại đối mặt hai người, vươn chân xuống ghế dựa, đi đôi giày xăng đan được bện bằng những sợi chỉ đủ màu vào, nghiêng người dựa trên quầy cắn môi cười với Phó Thanh Sơ.
Thẩm Tuyển Ý nhíu mày, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua đàn ông đẹp trai sao.
Cô chủ một tay chống ở trên quầy, cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết, mặt mày tinh tế lại xinh đẹp, lúc cười rộ lên tự mang một cổ phong tình.
"Vị tiên sinh này nhìn lạ mặt, là từ nơi khác tới sao?"
Phó Thanh Sơ hơi gật đầu, "Xin hỏi quần áo của cửa hàng đều ở chỗ này?"
"Đúng vậy, quần áo ở nơi này đều là từ tỉnh Kỳ nhập vào, anh tùy ý chọn, đều không có chất liệu kiểu dáng như ở nơi này." La Phỉ nói, bỗng nhiên nghiêng đầu cười rộ lên: "Nơi này của chúng tôi ít có người ngoài tới, hai người là tới du lịch sao?"
Phó Thanh Sơ còn chưa nói, Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên đứng ở trước mặt anh, đoạt lấy lời: "Bà chủ, cái này bán thế nào?"
La Phỉ nhếch lông mày, nói: "Một trăm hai."
Thẩm Tuyển Ý xoay người, đem áo T-shirt màu đen ngắn tay trong tay đưa Phó Thanh Sơ xem, "Giáo sư Phó, cái này thế nào?"
Phó Thanh Sơ rũ mắt dừng ở cái áo trên tay cậu ta đang cầm, thoáng suy nghĩ cái áo này mặc ở trên người cậu ra sao, nhìn vải dệt cảm thấy thoải mái, hơi ôm người, hẳn là sẽ căng ra một chút cơ bắp, phác hoạ đường nét cơ thể.
"Ai da, là giáo sư sao? Tuổi trẻ như vậy lại có thành tựu, thật ghê gớm."
La Phỉ đang cười nói làm Phó Thanh Sơ ngừng tưởng tượng, ở trong lòng hơi dâng lên một tia xấu hổ, lỗ tai lén lút đỏ, "Quá khen."
Thẩm Tuyển Ý không phát hiện, lại chắn trước người che Phó Thanh Sơ một chút, không chút nào che dấu du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình, căm thù mà nhìn La Phỉ.
"Bà chủ, lấy cái này." Thẩm Tuyển Ý đứng ở trước mặt Phó Thanh Sơ, lại phân biệt chỉ vài món, một lần lại một lần mà đem tầm mắt của La Phỉ dừng ở trên mặt Phó Thanh Sơ kéo trở về: "Còn có này đó."
La Phỉ buông tay: "Tự lấy đi." Nói xong lại nghiêng người qua phía Phó Thanh Sơ, cười hỏi hắn: "Giáo sư, ngài tới chỗ này là đi công tác sao? Làm nghiên cứu cái gì vậy?"
Phó Thanh Sơ hơi nhíu mày, lại vẫn là xa cách, lễ phép nói: "Thu thập tin tức tố, nếu có hứng thú, cô cũng có thể đi hiến tin tức tố."
"Ai nha, giáo sư anh là Alpha sao?" Ánh mắt La Phỉ sáng lên, đôi mắt cười cong lên, còn kém chút là duỗi tay chạm vào ngực Phó Thanh Sơ, lại đột nhiên hỏi, "Hay là Omega?"
Sắc mặt Phó Thanh Sơ biến đổi, ngón tay Thẩm Tuyển Ý cũng cứng đờ, lập tức duỗi tay kéo anh lại bảo hộ anh đằng sau mình, khuôn mặt trầm xuống nói: "Thầy ấy là Beta."
La Phỉ cũng không biết là thất vọng hay là như thế nào, chỉ hơi hơi nhấp nhấp đôi môi đỏ, lại cười nói: "Cậu là Alpha tôi đã biết, này một thân mùi tin tức tố, tuổi trẻ luôn rất tốt, cả người tràn đầy khí thế."
Thẩm Tuyển Ý không để ý đến đùa giỡn này của cô, thấy cô lại bắt đầu nhìn Phó Thanh Sơ, nhíu mày vươn tay gõ lên quầy: "Này này này, đang buôn bán, nhìn chằm chằm thượng đế làm cái gì."
La Phỉ nháy mắt phải với Thẩm Tuyển Ý, cười nói: "Để tôi nhìn năm phút, quần áo đều đưa cậu."
Cô ở Hoắc Thành sống 28 năm, cũng chưa thấy qua đàn ông lớn lên đẹp trai như, da thịt non mịn, cái eo kia cũng gần bằng cô.
Thẩm Tuyển Ý một cổ máu ghen lên, xém nữa dựng lông mày, "Cô đưa năm phút vô vừa xem trả lại cho tôi, quần áo này tôi mua gấp đôi."
La Phỉ: "?"
Này là cái logic quỷ gì.
Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng, cầm quần áo đặt ở trên quầy, sờ ví chuẩn bị trả tiền, kết quả một bàn tay nhanh một bước.
Phó Thanh Sơ nói: "Quẹt thẻ đi."
La Phỉ nhận thẻ, cố ý chạm vào tay Phó Thanh Sơ một chút, nhưng mà tầm mắt lại dừng ở trên mặt Thẩm Tuyển Ý, phát hiện ánh mắt cậu trầm xuống, tựa hồ muốn phóng ra lửa, không nhịn được cười.
Trách không được.
Con sói nhỏ này, chậc.
La Phỉ quẹt thẻ, nói tổng giá tiền, đưa biên lai nói: "Ký tên chỗ này."
Phó Thanh Sơ cầm lấy bút ở trên chỗ cô chỉ ký tên, kết thúc giao dịch, Thẩm Tuyển Ý liền xách theo đồ ra khỏi của hàng.
Phó Thanh Sơ khẽ nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Thẩm Tuyển Ý xách theo đồ, nghiêng đầu nhìn anh một cái, chua lè mà nói: "Thấy người ta lớn lên xinh đẹp liền không muốn đi, còn cố tình lưu lại số điện thoại."
Phó Thanh Sơ có chút kinh ngạc: "?"
"......" Thẩm Tuyển Ý ở trong lòng nhỏ nhen nói thầm, anh chủ động mời cô ấy đi hiến tin tức tố, còn chủ động lưu lại số điện thoại tên họ, này còn không phải là có ý tứ với người ta sao.
Cô ta không phải xinh đẹp hơn mình sao, so với mình còn quyến rũ hơn sao! Cô ta là Alpha sao? Cho dù như vậy, cô ta lớn hơn mình sao?
Không có khả năng.
"Cô ta lớn lên đúng là rất xinh đẹp, ngoại hình nhìn một cái liền rất khó quên."
Thẩm Tuyển Ý lông mày đều dựng lên, vẻ mặt "Xem đi anh còn thừa nhận, anh còn dám thừa nhận?".
Phó Thanh Sơ cười khẽ, nói: "Số điện thoại sẽ có dấu sao bảo mật, trừ phi cô ấy có kiên nhẫn thử từng cái một, nhưng ít nhất phải thử mấy vạn cái."
Thẩm Tuyển Ý: ".................. À."
Kỳ thật Phó Thanh Sơ là nói giỡn, lúc ở phòng thí nghiệm ngẫu nhiên cũng để bọn Trần Thanh Uyển tra cho, nhưng rất ít khi ở trước mặt Thẩm Tuyển Ý lộ ra bộ dáng chế nhạo cười nhạt này.
Thẩm Tuyển Ý tức khắc ngốc ngốc, nuốt nước miếng.