Sau khi Kiều Nhạn trở về nhà vẫn luôn cảm thấy thực không ổn.
Bà đã giới thiệu cho Phó Thanh Sơ không ít cô gái, đây là xuất phát từ người mẹ đặc biệt là mẹ kế, hy vọng anh sớm ngày tìm được hạnh phúc thành gia.
Sau đó, Phó Thanh Sơ nói cho bà, mình là Omega, hơn nữa còn dùng thuốc ức chế đã mười ba năm.
Bà đã khϊếp sợ rất nhiều, lại bắt đầu không tự chủ được mà lo lắng anh sẽ bởi vậy mà làm ra sự tình gì, tính tình Phó Thanh Sơ bà quá rõ ràng, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, bà quá sợ hãi.
Lần đó Phó Thanh Sơ gọi điện thoại cho bà, hỏi bà chuyện thuốc cấm, bà vẫn luôn ở trong lòng lo lắng chuyện này.
Sinh nhật của Thanh Sơ, bà tới làm vằn thắn, nghe thằng bé nói mình đang tìm Alpha liền nhẹ nhàng thở ra, bởi vì Phó Thanh Sơ luôn luôn coi trọng lời hứa, nếu đáp ứng rồi là thật sự suy xét, không nghĩ tới thằng bé thế nhưng sẽ lừa mình!
Kiều Nhạn ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm tấm hình mình cùng Phó Thanh Sơ cùng với Phó Chính Thanh ba người chụp ảnh chung, một giọt nước mắt, lạch cạch dừng ở trên mặt kính.
Kiều Nhạn tùy tay lau sạch, lại rơi xuống một giọt.
Phó Thanh Sơ khi còn nhỏ không biết giới tính thứ hai là gì, hỏi qua Phó Chính Thanh mẹ mình là ai, Phó Chính Thanh nhẹ thì mắng nặng thì đánh chính là không chịu nói, sau đó Phó Thanh Sơ trưởng thành, minh bạch.
Kiều Nhạn không có đem chuyện đó nói cho Thẩm Tuyển Ý, chỉ nói Phó Thanh Sơ chưa thấy qua mẹ nó, cũng che dấu Thẩm Tuyển Ý là Phó Chính Thanh đã từng cũng dùng qua thuốc.
Lúc đó Omega công tác thực không có tiện, liền muốn từ Omega biến thành Beta, kết quả lại biến thành cái loại bộ dáng này.
Phó Thanh Sơ không phải mẹ bất tường, mà là......ba bất tường.
Phó Chính Thanh đại khái cũng không biết, ai mới là ba của Phó Thanh Sơ đi.
Sau đó ông ấy cũng nghĩ khắc chế bản thân, đoạn thời gian cùng bà kết hôn ông ấy thật sự có nỗ lực, nhưng là không có cách nào, thân thể căn bản không chịu khống chế của thuốc.
Kiều Nhạn nghĩ, có lẽ ông ấy cũng không nghĩ như vậy.
Khoảng thời gian trước bà mới biết được chuyện này, còn không có nghĩ làm sao nói cho Phó Thanh Sơ liền nghe Thẩm Tuyển Ý nói chuyện thằng bé đã dùng thuốc cấm.
Phó Thanh Sơ kiêu ngạo như vậy, nếu cũng bởi vì thuốc cấm mà biến thành Phó Chính Thanh, thằng bé nhất định sẽ chết!
Phó Thanh Sơ rất quan trọng sự riêng tư, cũng thực bài xích bị người khác xâm nhập phạm vi của mình, nhưng Kiều Nhạn không rảnh lo nghĩ, thuốc cấm nhất định có khả năng đem bản thân thành công biến thành Beta, dù vậy có đủ loại nguy hiểm!
Bà nghe Thẩm Tuyển Ý nói những cái đó, cảm giác với bà mà nói tiểu tử này có chút không giống nhau, cho dù cuối cùng cậu ta không thể tiếp thu, nhưng ít nhất cậu nhất định có thể ngăn cản Phó Thanh Sơ tiếp tục dùng thuốc cấm.
Kiều Nhạn cảm thấy bản thân không phúc hậu, tính kế hai người, thực có lỗi Phó Thanh Sơ, cũng có chút thực có lỗi với Thẩm Tuyển Ý, nhưng bà thật sự...... Thật sự không có biện pháp.
Kiều Nhạn không thể để Phó Thanh Sơ chà đạp bản thân như vậy, không thể để anh đi vào đường chết, bà chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên người Thẩm Tuyển Ý.
Cậu ta cũng đừng làm mình thất vọng.
——
"Giáo sư Phó, nơi này chính là nhà khách của chúng tôi, nơi đây tương đối đơn sơ, mong anh bỏ qua cho." Lâm Kiện đi bên trái, cúi đầu khom lưng nói xin lỗi.
Phó Thanh Sơ đánh giá nhà khách này.
Một loạt nhà chỉ có một tầng trệt, trên vách tường bò đầy dây tử đằng, từng cành hoa rủ xuống như lửa đỏ, xanh um tươi tốt quanh năm ở sau phòng che thành một mảng bóng râm.
Phòng ở thực cũ, trên vách tường tầng tầng bóc ra lớp phấn màu trắng, lộ ra da tường, giống như lúc tiến vào Hoắc Thành cũng không khác lắm.
Phía bên phải là một gian nhà ngói, trên đỉnh tất cả đều là mái ngói màu nâu, có một mảnh dựa vào khung muốn rớt nhìn có chút nguy hiểm, một đôi vợ chồng già đang nấu cơm.
Còn có một bé gái ngồi ở một bên làm bài tập.
Cụ già tinh thần quắc thước, bước nhanh tới, cười nói: "Đây là giáo sư ở Bình Châu tới đi, thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn a."
Lâm Kiện nói: "Đó là ông lão trông coi nhà khách của chúng tôi, họ Tôn, lúc về hưu thì luyến tiếc, liền lưu lại làm người trông nom."
Phó Thanh Sơ gật đầu mỉm cười: "Lão Tôn, ngài quá khen."
Bên trái cột một con chó lớn, thè lưỡi ra ngoài, vốn dĩ đang quỳ rạp trên mặt đất không có tinh thần, nhưng vừa thấy người xa lạ tới nháy mắt liền đứng lên, làm dây xích vang ầm lên.
Lâm Kiện trầm giọng: "Cơm nắm!"
"Phốc......" Thẩm Tuyển Ý không nhịn được cười, "Các người lúc đặt cho nó cái tên này có hỏi qua ý tứ của nó không? Nó không cắn anh mấy cái sao?"
Lâm kiện: "A?"
Phó Thanh Sơ nghiêng đầu trừng mắt liếc mắt nhìn cậu một cái, "Đừng nói bậy."
Thẩm Tuyển Ý "À" một tiếng, hai tay nhét ở trong túi thành thành thật thật mà ngậm miệng, Lâm Kiện cười ha hả mà nói: "Không có việc gì không có việc gì, con chó này là do cháu gái của ông lão nhặt về, không thích ăn thịt chỉ thích ăn cơm nắm, liền đặt tên cho nó là cơm nắm."
Phó Thanh Sơ hơi hơi gật đầu.
Lâm Kiện duỗi tay làm tư thế mời, "Ngài đi bên này."
Phía sau khách gần như bị đại thụ bao vây, vừa vào cửa đó có một cổ âm trầm lạnh lẽo, cùng với một mùi hương như bị mốc, có mấy nữ sinh ở phía sau nhăn mũi: "Mùi gì vậy."
Phó Thanh Sơ thật ra chưa nói cái gì, Lâm Kiện dẫn đoàn người đến lầu hai, chỉ chỉ căn phòng cuối nói: "Giáo sư Phó ngài ở căn phòng cuối cùng kia, mặt khác các sinh viên chúng ta cũng an bài thoả đáng, hai người một phòng, có thể chứ?"
"Có thể."
Bọn sinh viên từng người đi tìm phòng, tổng cộng mười ba sinh viên, thêm một Phó Thanh Sơ, vốn định nếu dư một người, nhiều chuẩn bị một phòng là đủ rồi, kết quả tới Hoắc Thành thêm một người lại đây, nhiều thêm một người.
Vậy dư ra hai người.
Lâm Kiện có hơi khó xử nắm tay lại, nhà khách tổng cộng chỉ mấy phòng ở, giường cũng không đủ, hiện tại làm sao bây giờ.
Anh ta gãi gãi đầu, phát sầu nói: "Giáo sư Phó, anh xem có thể phân một sinh viên ở chung phòng với anh được không? Phòng của anh là hai phòng một sảnh, còn một phòng trống......"
Chuyện không liên quan tới nữ sinh, nhưng các nam sinh liền hoảng hốt, bọn họ không nghĩ sẽ ở cùng phòng với Phó Thanh Sơ, bó tay bó chân không bằng chen chúc cùng bạn học ở chung.
Thẩm Tuyển Ý khụ một tiếng, đứng trước Phó Thanh Sơ mở miệng, nói: "Chủ nhiệm Lâm, có giường gấp gì đó không?"
Lâm Kiện không rõ, "Có, có chứ, làm sao vậy?"
Thẩm Tuyển Ý quay đầu lại nhìn mắt Thôi Sở cùng Triệu Lộ, lấy ánh mắt ám chỉ, lại quay đầu lại nói: "Tôi ở cùng với các cậu."
Phó Thanh Sơ ngẩn ra, nhìn thoáng qua Thẩm Tuyển Ý, thấy cậu ta không thấy mình lại chậm rãi rũ mắt, che khuất cảm xúc chợt loé ở đáy mắt.
Thôi Sở: "A?"
Triệu Lộ: "Không phải, giáo sư......" Nói nói, trong ánh mắt ám chỉ của Thẩm Tuyển Ý, nhấp miệng không dám nói.
Lâm Kiện vừa nghe Thẩm Tuyển Ý nói như vậy, vội không ngừng vui vẻ nói: "Vậy được vậy được, tôi lập tức tìm người đem giường đưa đến trong phòng cho cậu, ủy khuất rồi."
-
"Thẩm đại gia."
Vừa vào cửa, Triệu Lộ thừa dịp Thôi Sở còn ở trong WC chưa trở về, duỗi tay đem cậu ta chắn ở cửa phòng, "Khai mau, đang tính toán cái gì?"
Thẩm Tuyển Ý tà liếc mắt một cái, đi vô trong phòng, "Cái gì mà tính toán, có bệnh."
Triệu Lộ không có ý mà cười ra tiếng: "Được rồi, đừng cho là tôi không biết, kỳ thật trong lòng hận không thể làm người làm ấm giường cho giáo sư Phó đi, còn giả vờ làm Liễu Hạ Huệ mà ở cùng phòng với tụi này, an cái gì tâm."
"Mùa hè thì ấm cái gì giường, đầu óc cậu bị cháy hỏng hay sao?" Thẩm Tuyển Ý duỗi tay đẩy tay cậu ta đang kề sát vai ra, "Nói nhiều quá nóng, đi qua bên kia đi."
Triệu Lộ ngồi ở trên giường, một chân vươn ra: "Này, đừng có chiếm giường tôi, chính cậu nói sẽ ngủ giường gấp."
Thẩm Tuyển Ý tạm dừng vài giây, cười nhạo: "Ai muốn đoạt cái giường này của cậu, không quá ba ngày, tôi sẽ đến phòng đối diện ngủ."
"Đánh cược?"
Thẩm Tuyển Ý từ trên cao nhìn xuống, tỏ ra tự tin cười: "Đánh cược cái gì?"
Triệu Lộ ngừng vài giây, ở trong lòng suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy không có gì thích hợp, Thẩm Tuyển Ý nói: "Đến lợi thế đều không nghĩ ra được còn muốn đánh cược với tôi, cậu đi tắm rửa rồi ngủ đi."
"Hừ." Triệu Lộ ghét bỏ nhìn cậu một cái nói: "Còn cậu thì sao, lời thề của cậu thì sao? Nói nếu như mình thích giáo sư Phó, cậu liền gọi thầy ấy là ba, dám gọi không?"
Thẩm Tuyển Ý trầm mặc, xoay người: "Đi đây."
Nếu cậu mà biết rằng nếu mà mình thật sự thích anh ấy, lúc ấy cậu lập lời thề này, lập lời thề gọi vợ không tốt sao, gọi chồng cũng được, Phó Thanh Sơ như vậy, cũng không mệt.
Triệu Lộ ở phía sau không thuận theo không buông tha: "Thẩm đại gia, làm người phải giữ lời hứa, cậu nói gọi giáo sư Phó là ba."
Thẩm Tuyển Ý mở cửa, Phó Thanh Sơ thình lình đứng ở cửa.
Mẹ nó?
Thẩm Tuyển Ý theo bản năng đóng cửa lại.
Cậu xoay người liếc mắt nhìn Triệu Lộ một cái: "Cậu con mẹ nó." Nói xong hít một hơi lấy lại bình tĩnh, mới ra mở cửa, làm bộ như không có việc gì cười nói: "Giáo sư Phó, thầy có việc gì sao?"
Phó Thanh Sơ nhìn thoáng qua phía sau Thẩm Tuyển Ý, nhíu mày: "Đang nói cái gì? Gọi ba tôi?"
"Cậu ta đang đánh rắm thôi, đừng để ý đến cậu ta." Thẩm Tuyển Ý đóng cửa lại, nửa thật nửa giả mà đi thăm dò điểm mấu chốt của Phó Thanh Sơ: "Tôi gọi anh là ba, anh có thể đáp ứng không? Hiện tại tôi không theo đuổi anh còn tốt, nếu như là trước kia, tôi muốn làm chồng anh anh lại muốn làm ba tôi sao?"
Sắc mặt Phó Thanh Sơ hơi trầm xuống, lại không có nói thêm cái gì, quay đầu nói tiếp: "Cậu không còn nhỏ, đừng lúc nào trong miệng cũng nói không đúng mực quậy phá."
Thẩm Tuyển Ý "Vâng vâng" hai tiếng, đi theo anh cùng nhau xuống lầu, hỏi anh: "Chúng ta đi chỗ nào?"
Bước chân Phó Thanh Sơ dừng lại, thanh âm thanh thiển: "Không phải cậu muốn đi ra ngoài mua quần áo sao?"
Thẩm Tuyển Ý nhấp miệng ở trong lòng cười trộm, mặt ngoài vẫn làm bộ nghiêm trang, khiêm tốn mà nói: "Cảm ơn giáo sư Phó, đều do tôi không biết phải chuẩn bị trước, còn làm phiền ngài mang tôi đi mua."
"Về sau đừng quên."
"Biết biết." Thẩm Tuyển Ý không chút để ý mà đáp ứng, tầm mắt vẫn luôn cố ý vô tình mà dừng ở trên sườn mặt Phó Thanh Sơ, mái tóc đen được chải gọn gàng, làm lộ ra sườn mặt trắng nõn tinh tế.
Lưng anh thẳng tắp, liền tính là ở đi đường cũng là sống lưng thẳng tắp, áo sơ mi trắng ngăn nắp được nhét ở lưng quần, đôi chân thon dài lại bị quần dài màu đen bao vây, cả người đều lộ ra hơi thở cấm dục.
"Cậu nhìn tôi làm gì?" Phó Thanh Sơ rất mẫn cảm, gần như lập tức liền phát hiện.
Thẩm Tuyển Ý mặt không đỏ tim không đập loạn mà nói dối, vừa lúc nhìn thấy trên đầu anh rơi xuống bông hoa nhỏ, duỗi tay lấy xuống đưa tới trước mắt, nói: "Trên tóc anh có hoa, muốn lấy xuống cho anh, sợ anh nổi giận."
Phó Thanh Sơ nhìn tay cậu ta đang cầm một bông hoa đỏ, bỗng nhiên liền nghĩ đến bó hoa hồng mà anh cầm trước đó, trái tim run rẩy, rũ mắt nói: "Tôi không dễ dàng nổi nóng như vậy, cũng không ghét cậu."
Nhà khách có xe, Phó Thanh Sơ mượn của lão Tôn, lại hỏi đường mới ra ngoài.
Thẩm Tuyển Ý ngồi ở ghế phó lái, được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói: "Giáo sư, anh liếc mắt nhìn tôi một cái, đem lời này lặp lại lần nữa, anh không dễ dàng nổi nóng như vậy, anh cũng không ghét tôi."
Tay Phó Thanh Sơ đang gác ở trên tay lái ngừng một lát, nghiêng đầu qua: "?"
Thẩm Tuyển Ý chống tay nhìn anh, tầm mắt nhìn thẳng vào mắt anh, cười nói: "Nói một lần được không, chỉ một lần, nói anh không chán ghét tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường: Thẩm cẩu: Không quá ba ngày, tôi sẽ đến phòng cách vách ở!