- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?
- Chương 33
Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?
Chương 33
Trần Thanh Uyển nói xong, Phó Thanh Sơ tức khắc ngây ngẩn cả người, tờ giấy đăng ký trong tay rơi xuống đất, "Ai?"
Trần Thanh Uyển ngồi xổm xuống nhặt tờ đăng ký cùng bài của mình ôm vào trong ngực, cho rằng Phó Thanh Sơ không nghe rõ, đem danh sách đưa trước mắt anh lại lặp lại một lần nói: "Là Thẩm Tuyển Ý."
Phó Thanh Sơ quay đầu lại, cách biển người tấp nập, thấy Thẩm Tuyển Ý nghiêng người né qua một cô gái trẻ tuổi ôm đứa bé, lại tránh thoát hai người đang đỡ một cụ già, không cẩn thận làm rớt hành lý của người phía sau.
Cậu hơi hơi khom lưng tay ở bên trán phỏng chừng đang nói xin lỗi, thay người nhặt đồ lên, thuận tay sờ sờ đầu đứa nhỏ đang ngồi trên rương hành lý.
Phó Thanh Sơ hơi nhíu mày, lúc trước anh có xem qua tờ báo danh, rõ ràng không có tên của Thẩm Tuyển Ý.
Thẩm Tuyển Ý gian nan đi tới, như không có việc gì lần lượt chào từng người, cuối cùng mới đứng ở trước mặt Phó Thanh Sơ, "Giáo sư Phó, thực xin lỗi tôi tới chậm, ngài không tức giận đi."
Thẩm Tuyển Ý nói lời này có chừng mực, cũng không vượt rào, cứ việc Phó Thanh Sơ trong lòng có bất ngờ ngoài ý muốn cùng phiền loạn nhưng lại tìm không ra lấy cớ đi nói cậu ta, chỉ là quay đầu "Ừ" một tiếng.
Vé máy bay là mua cùng nhau, vị trí Trần Thanh Uyển ngồi kế Phó Thanh Sơ, nhưng nội tâm cô sợ Phó Thanh Sơ, lại bởi vì trong khoảng thời gian này Thẩm Tuyển Ý không tới phòng thí nghiệm, giáo sư giống như trở nên lạnh hơn, cô có tâm tác hợp bọn họ.
Thẩm Tuyển Ý mặt ngoài rụt rè: "Không được, tôi sợ mình làm phiền giáo sư Phó nghỉ ngơi không tốt, đợi lát nữa thầy ấy đuổi tôi đi xuống làm sao bây giờ, chị Trần cũng không thể hại em."
Phó Thanh Sơ nhắm hai mắt, không nói tiếp.
Anh có tâm tránh một đoạn thời gian, chờ sự thích thú của Thẩm Tuyển Ý hết, nói không chừng chờ bản thân trở về thời điểm cậu ta không còn hứng thú, kết quả không nghĩ tới cậu ta thế nhưng cũng tới đây.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy trái tim hơi nóng lên, thời điểm cậu ta đặc biệt hướng tới mình không tim không phổi lại ra vẻ rụt rè cười, trái tim bùm bùm bốc lên một trận pháo hoa nhỏ, có hơi tê dại.
Tiếp viên hàng không tới nhắc nhở hành khách thắt kỹ dây an toàn, thấy Trần Thanh Uyển còn đứng, vội nói: "Chào chị, máy bay sắp cất cánh, mời chị mau chóng ngồi xuống thắt kỹ dây an toàn."
Trần Thanh Uyển thất vọng liếc mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, Phó Thanh Sơ không phải không biết bọn sinh viên sợ mình, hơi hơi nhíu mày nói: "Lại đây."
Mắt anh không ngẩng lên, cũng không chỉ, thậm chí mắt cũng chưa mở, nhưng Thẩm Tuyển Ý đã rõ, cười tủm tỉm mà cùng Trần Thanh Uyển thay đổi vị trí, ngồi xuống chỗ của cô, ở bên ngoài Phó Thanh Sơ.
Máy bay rất mau đã cất cánh, Phó Thanh Sơ nghiêng đầu qua, cũng không biết là nhắm mắt dưỡng thần hay là ngủ rồi, tóm lại không nói chuyện nữa.
Thẩm Tuyển Ý cũng không quấy rầy anh, đầu nghiêng qua một hướng khác ngủ.
Tối hôm qua cậu vội một đêm, xém chút đã đem chuyện hôm nay phải đi Hoắc Thành quên mất, may mà thu hoạch không nhỏ.
Buổi sáng về đến nhà vừa lúc gặp hai vợ chồng Thẩm Dao đi ra, hỏi: "Hôm nay không phải em đi Hoắc Thành sao? Làm sao còn ở nhà."
Thẩm Tuyển Ý vỗ đầu một cái, nhanh cầm giấy chứng nhận linh tinh liền hướng sân bay chạy đi, quần áo cũng chưa kịp lấy.
Lăn lộn một đêm, cậu cũng mệt nhọc, không bao lâu đã ngủ.
Thật ra Phó Thanh Sơ nhưng không thật sự ngủ, chỉ là lảng tránh khả năng Thẩm Tuyển Ý sẽ nói chuyện với anh thôi.
Một lát sau, đầu Thẩm Tuyển Ý liền nghiêng lại đây, Phó Thanh Sơ theo bản năng duỗi tay nâng đầu cậu ta, khẽ nhíu mày, có tâm đánh thức, nhưng nhìn hốc mắt thâm quầng cùng hô hấp nhàn nhạt, nhất thời mềm lòng đem đầu cậu ta nâng lên đặt ở trên vai.
Phó Thanh Sơ nhìn Thẩm Tuyển Ý, sắp không tự chủ được mà vươn tay muốn sờ mặt cậu ta, nhưng giơ lên giữa không trung lại nhịn xuống, chậm rãi thu tay lại, quay đầu nhìn tầng mây ngoài cửa sổ bị thu nhỏ.
Hoắc Thành rất xa, ở vùng biên giới giáp ranh hai nước.
Lúc máy bay đáp xuống Thẩm Tuyển Ý mới tỉnh, nửa bả vai Phó Thanh Sơ không dám động, làm cả người anh cương cứng, thấy cậu ta muốn tỉnh lập tức nhắm mắt lại làm bộ chính mình cũng ngủ, chờ bả vai nhẹ mới mở mắt ra.
Anh mới vừa mở mắt liền vừa lúc đυ.ng phải một đôi mắt xanh đen, hoảng sợ: "Làm, làm gì?"
Yết hầu Thẩm Tuyển Ý khẽ nhúc nhích, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, lực đạo máy bay hạ cánh lại có lẽ là bị cậu ta nhìn, Phó Thanh Sơ cảm giác trái tim mình bỗng nhiên run lên.
Vài giây sau, Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, ở trên vai anh nhéo nhéo: "Thực xin lỗi, ngủ quên mất, bả vai có mỏi hay không?"
Phó Thanh Sơ tránh né, "Không có việc gì......"
Thẩm Tuyển Ý ngồi thẳng người, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, trong tiếng loa nhắc nhở máy bay sắp đáp xuống, nhẹ giọng nói: "Làm sao không gọi tôi dậy, tôi nặng như vậy, đè anh lâu như thế."
Phó Thanh Sơ quay đầu đi, "Còn tốt."
"Anh động động cánh tay cho tôi nhìn xem có tê không." Ánh mắt Thẩm Tuyển Ý nhìn anh chằm chằm, khăng khăng muốn anh động một cái, Phó Thanh Sơ bị tầm mắt cậu ta chặt chẽ bao bọc lấy, cảm giác làn da hơi nóng lên, rũ mắt nói: "Thật sự không có việc gì, cậu không có đè lâu."
"Vậy anh động một cái cho tôi nhìn xem."
Phó Thanh Sơ bất đắc dĩ mà vươn tay hoạt động hai cái, ai biết vừa động liền như bị kim đâm, nhíu mày, không khí tức khắc có điểm xấu hổ.
"Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút liền tốt."
Thẩm Tuyển Ý chân thật đáng tin mà nắm lấy tay anh, không nhẹ không nặng mà bắt đầu mát xa huyệt vị từ bàn tay đến bả vai, tay cậu ta dùng gãi đúng chỗ ngứa, điểm ở trên huyệt vị làm lỗ chân lông mở ra làm anh nhịn không được nắm chặt tay.
"Cậu có nghe lời hay không?"
Ngón tay Phó Thanh Sơ run lên, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyển Ý: "Cậu......"
Anh vừa mới mở miệng nói đã bị Thẩm Tuyển Ý đánh gãy, đứng đứng đắn đắn mà nói: "Ý tôi là, tôi đáp ứng không quấn lấy anh, anh có nghe lời không cần thuốc kia nữa hay không."
Phó Thanh Sơ cảm thấy mình hiểu sai, có điểm xấu hổ mà nghiêng đầu qua một bên nói: "Cậu cho rằng tôi nói không giữ lời giống cậu hay sao."
Thẩm Tuyển Ý thấp thấp cười ra tiếng, không phục nói: "Tôi như thế nào nói không giữ lời? Tôi nói không theo đuổi anh kia cũng không phải là chính là không theo đuổi anh, bằng không những lời này ý anh là cho tôi tiếp tục theo đuổi anh? Tôi đây phải ngẫm lại cho tốt."
"Nghĩ cái......" Phó Thanh Sơ bật thốt lên hỏi, đột nhiên phát hiện không tốt liền kịp thời im miệng, quay đầu đi.
Thẩm Tuyển Ý nhìn bên gáy trắng nõn của anh, từ cổ áo lộ ra dấu vết mảnh nhỏ màu đỏ, duỗi tay chạm chạm, "Suy nghĩ rất nhiều chuyện." Sau đó đem ba chữ nhớ anh chôn ở trong lòng.
—— Thanh Sơ không chấp nhận được cái loại theo đuổi nồng nhiệt như lửa đốt, nếu không thử xem nước chảy đá mòn?
Trong đầu Thẩm Tuyển Ý nổi lên những lời này, không khỏi cười một cái, Kiều Nhạn quả thật là mẹ kế, một tay bán đứa con ngoan.
-
Xuống máy bay là có người tới đón, là chủ nhiệm viện nghiên cứu ở địa phương, lái ba chiếc xe lại đây, vừa thấy bọn họ xuống vội không ngừng liền tới đây hỏi: "Là giáo sư Phó ở Bình Châu đúng không."
Phó Thanh Sơ hơi gật đầu: "Chào anh."
"Tôi gọi Lâm Kiện, ngài gọi tôi Tiểu Lâm là được, hôm nay có hơi trễ, trước an bài ngài ở lại ở nhà khách chúng ta, làm tiệc đón gió tẩy trần cho ngài, ngày mai ngài lại xem an bài công tác như thế nào."
Phó Thanh Sơ nói: "Không cần đón gió, sinh viên mệt mỏi một ngày, cho bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút."
"Cũng đúng cũng đúng." Lâm Kiện nói xong liền đưa sinh viên lên xe, "Kia chúng ta tới nhà khách, nhà khách có nhà ăn, phụ cận có phố ăn vặt, mọi người muốn đi dạo thì nói với chúng tôi, tìm hai người đi cùng mọi người."
Nhóm sinh viên từng người lên xe, Lâm Kiện ngồi ở ghế phó lái, vừa lên xe liền bắt đầu gọi điện thoại, phỏng chừng là báo cáo chuyện đã đón được người.
Phó Thanh Sơ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, nhìn một hồi khóe miệng bỗng nhiên câu lên nhẹ nhàng.
"Anh thích nơi này?" Thẩm Tuyển Ý hỏi.
Hoàn cảnh Hoắc Thành rất kém, nhưng phong cảnh thực đẹp, có những đàn voi đàn báo không biết đang ẩn nấp trong cánh rừng nào, cây hồ dương khô héo nằm dưới ánh hoàng hôn rực lửa, giống lửa cháy.
Phó Thanh Sơ "Ừ" một tiếng, "Chưa có tới bao giờ, nhưng cảm thấy được năng lượng ở đây, khá tốt."
Thẩm Tuyển Ý nhìn anh, bởi vì quay đầu đi lộ ra sau cổ một chút, tuyến thể nửa che nửa lộ nhìn không rõ.
Nửa tháng này cậu suy nghĩ rất nhiều, từ Phó Thanh Sơ đến thuốc, từ việc anh bài xích mình đến việc anh cười nhạt ôn hoà với Mạc Cửu, lại đến việc anh quen biết Chúc Xuyên cùng chuyện đánh nhau ngày đó.
Buổi tối đó thấy anh dùng loại thuốc kia, bộ dáng mẹ của cậu nháy mắt hiện lên, phảng phất máu còn ở trên mặt, trên tay bà, một khắc kia trong đầu cái gì cũng không thể nghĩ được.
Thẩm Tuyển Ý sợ lại lần nữa mất đi, không bao giờ nghĩ có người ở trước mặt cậu chết mà mình lại cái gì đều không thể làm, cái dạng muốn giữ lại rồi lại bất lực.
Thẩm Tuyển Ý đập mấy ống thuốc đó, lại nói những lời này, tự tiện cùng anh làm giao dịch, ra cửa liền cười, cười mình giống như đồ ngốc tự mình đa tình.
Nói xong, cậu không đường rút lui, cũng không thể quay đầu lại đi theo Phó Thanh Sơ nói, không phải, tôi vừa rồi nói sai rồi, tôi còn muốn theo đuổi anh.
Này không phải đánh rắm sao.
-
Tưởng Kỳ nói nội tình cho Thẩm Tuyển Ý nghe, trong lòng cậu như là tắc bông, kết quả ra cửa liền choáng váng.
Thẩm Tuyển Ý lại không biết mẹ kế Phó Thanh Sơ là ai, làm sao để nghiệm chứng?
Thẩm Tuyển Ý ngồi trên trụ đá ở cửa, nghiêm túc ở trong đầu lọc một lần những người có quan hệ với Phó Thanh Sơ, quan trọng là người cậu cũng quen biết.
Chúc Xuyên.
Thẩm Khai Tễ.
Mạc Cửu.
Có hi vọng nhất hẳn là Chúc Xuyên, Thẩm Tuyển Ý nhớ lần trước nhìn thấy cái hộp gỗ kia chính là Chúc Xuyên đưa cho anh, nếu loại đồ vật này có thể giúp anh, quan hệ hai người nhất định rất thân thiết.
Trực giác cảm thấy Chúc Xuyên hẳn là có thể giải đáp điều cậu muốn biết.
Thẩm Tuyển Ý hạ quyết tâm, trước gọi điện cho Chúc Xuyên, điện thoại không ai tiếp, cậu lại ngăn chiếc xe chạy thẳng đến công ty của Chúc Xuyên, bí thư nói anh ta đi ra ngoài xã giao.
Thẩm Tuyển Ý đợi một hồi, ra cửa lại gọi điện cho anh ra, lúc bắt máy thì thấy là tiếng thở hồng hộc rất gấp.
Thẩm Tuyển Ý trầm mặc một lát, nói: "Ngại quá, quấy rầy rồi."
Chúc Xuyên thở hổn hển hỏi: "Chuyện gì thì nói ngắn gọn, đang gấp." Cùng với vài tiếng than nhẹ mềm mại, dồn dập lại khó nhịn.
"...... Anh gấp đi." Thẩm Tuyển Ý cúp điện thoại, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, cảm thấy mình có thể là ngôi sao kia.
Thẩm Tuyển Ý thở dài, tính toán, hôm nay đại khái không khéo, lần tới hỏi lại.
"Cướp! Ăn cướp!"
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu, nhìn thấy một tên trộm giựt túi xách của một người phụ nữ, trong lòng cậu có ngọn lửa không chỗ phát tiết, vài cái liền đem người đè trên mặt đất, lấy lại túi xách đập đầu tên đó hai cái, nói: "Anh em, không lo học hay sao?"
"Tôi không dám, đại ca xin thương xót thả tôi đi, tôi đây là đệ, lần đầu tiên trộm đồ, về sau không dám." Người nọ hai tay ôm đầu run bần bật, nhìn tuổi cũng không lớn, cũng chỉ là đứa nhỏ.
Thẩm Tuyển Ý không rảnh đưa cậu ta vào đồn công an tiếp thu giáo dục, đạp tên đó một cái, nói: "Tìm việc mà làm, lần tới lại thấy mày trộm đồ thì đánh gãy chân, mau cút." Sau đó đứng dậy chạy chậm lại đưa túi xách cho người phụ nữ kia, "Ngài xem xem, nhìn xem còn thiếu cái gì không."
Kiều Nhạn cầm túi xách, chưa hết hoảng sợ run rẩy tay vội mở khóa kiểm tra, nửa ngày mới nhẹ nhàng thở ra nói: "Không thiếu không thiếu, cảm ơn cậu."
"Không có việc gì, ngài lần tới cẩn thận một chút, hơn nửa đêm đi một mình cũng quá nguy hiểm." Thẩm Tuyển Ý hai tay cắm túi quần, nhìn bà kiểm tra xong rồi tính toán đi, thấy bà mở ví tiền, sửng sốt.
"Dì à."
Kiều Nhạn ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"
Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, chỉ chỉ tấm ảnh chụp chung trong bóp tiền của bà, thanh niên bên cạnh nghiêng đầu vẻ mặt thờ ơ, hỏi bà: "Cái này là...... Con trai ngài sao?"
Kiều Nhạn nhìn theo ngón tay của cậu ta, cười: "Đúng vậy, là con của tôi."
"Anh ấy...... Là họ Phó sao?"
Kiều Nhạn sửng sốt: "Cậu cũng quen biết con trai tôi sao?" Nói xong liền cười, "À tôi đã biết, cậu cũng là sinh viên đại học Bình Thành phải không, ngày thường nó có khó chịu với mấy đứa không, đừng để ý."
Thẩm Tuyển Ý nuốt nuốt nước miếng, dường như tiếng nói như tiếng sấm bổ vào đầu người ta, tạc cho da đầu cậu tê dại, vui mừng đến suýt nữa không đứng được.
Cậu vốn định tìm Chúc Xuyên hỏi một chút, cũng không trông cậy vào anh ta có thể nói cho mình nghe cái gì, kết quả đánh bậy đánh bạ thế nhưng đυ.ng phải mẹ kế Phó Thanh Sơ?
Này cũng quá trùng hợp.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?
- Chương 33