Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Dao bụng rất lớn, tháng sau chính là ngày sinh dự tính, Thẩm Tuyển Ý không quá yên tâm cô trở về một mình, nhưng bản thân lại không có thời gian đưa cô về, cho nên gọi điện cho chồng cô là Tưởng Kỳ tới đón cô.

Tưởng Kỳ là bác sĩ tâm lý, làm người ôn hòa nho nhã, cũng là Beta, cùng Thẩm Dao trai tài gái sắc, sau khi kết hôn vẫn luôn thực ân ái.

Thời điểm họ kết hôn Thẩm Tuyển Ý có tham dự.

Lúc Thẩm Dao nhìn thấy chồng trên mặt đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc, ánh mắt Tưởng Kỳ nhìn cô cũng cực kỳ ôn nhu.

Sau khi hai người kết hôn hơn một năm liền có con, anh rất thương Thẩm Dao, công tác rất bận cũng chưa từng không quan tâm tới cô.

Lần này lại đây, sợ Thẩm Dao cầm dao, một hai phải tự mình nấu cơm.

Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu nhìn Thẩm Dao, khóe miệng câu lấy một chút ý cười, Thẩm Dao bị cậu nhìn hơi xấu hổ, "Cậu nhìn chị cái gì, ai không biết quan hệ của chúng ta còn tưởng rằng cậu đối với chị có ý đâu."

Tưởng Kỳ bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, nghe thấy Thẩm Dao nói, cười nói: "Kia không được, tình địch của anh có một người là đủ rồi, A Ý ưu tú như vậy, không được."

Thẩm Dao mặt đỏ túm tay chồng một cái, nhỏ giọng nói: "Anh cũng hùa với A Ý."

Tưởng Kỳ cười nói: "Hùa chỗ nào, cậu em vợ vốn dĩ chính là kẻ địch của anh, cậu ấy luôn bênh vực người nhà mình, em không biết, ngày chúng ta kết hôn, cậu ấy ở ngoài hội trường hôn lễ đem anh vây ở góc tường, nói với anh."

"Nói cái gì?" Thẩm Dao bỗng nhiên tò mò.

"A Ý nói, anh nếu dám đối xử không tốt với chị của tôi, anh động chị ấy ở chỗ nào, tôi trả gấp đôi." Tưởng Kỳ "chậc chậc" hai tiếng, ôm vợ nhìn Thẩm Tuyển Ý, đắc ý dào dạt mà cười rộ lên: "Hiện tại còn muốn trả gấp đôi hay không?"

Thẩm Dao nhìn Thẩm Tuyển Ý cười lắc đầu: "Em nha, toàn nói những lời không đúng mực như vậy, nào có ai uy hϊếp anh rể của mình như vậy, không sợ người ta chê cười."

Thẩm Tuyển Ý hừ một tiếng: "Em sợ ai chê cười, ai dám đánh ai."

Tưởng Kỳ sờ sờ mặt vợ, mỉm cười nói: "Em trai của em thật đúng là sẽ bênh vực người nhà mình, thật không biết tương lai có thể tìm người vợ như thế nào mới có thể quản được cậu ấy."

Nụ cười của Thẩm Dao cứng đờ, thừa dịp chồng vào phòng bếp bưng thức ăn, hạ giọng hỏi Thẩm Tuyển Ý: "A Ý, ngày đó buổi tối sau khi em trở về không nói chuyện liền trực tiếp về phòng, chị cũng không hỏi em, có phải em đi tìm vị giáo sư kia hay không?"

"Không có, đi ra ngoài tản bộ." Thẩm Tuyển Ý mắt nhìn trong phòng bếp, nói: "Em đi giúp anh rể bưng đồ ăn, bằng không chờ......"

"Ngồi xuống!" Sắc mặt Thẩm Dao hơi trầm xuống, "Đừng đánh trống lảng với chị, chị còn không biết em sao, nói thật cho chị, các người gần nhất thế nào?"

Thẩm Tuyển Ý chống cằm, bất đắc dĩ mà nói: "Không thế nào, dù sao em là theo đuổi anh ấy, chờ thành công sẽ mang chị tới gặp, gấp cái gì."

"Gặp cái gì?" Tưởng Kỳ vừa lúc dọn tô canh cuối cùng đi ra, nghe thấy hai người nói chuyện phiếm liền thuận miệng hỏi, ngồi bên Thẩm Dao, ở trên mặt mặt hai người quét một vòng, "Như thế nào, không cho anh nghe?"

Thẩm Tuyển Ý cười: "Không có gì không thể nghe, anh nói không biết vợ tương lai có thể là cái dạng gì mới có thể quản được em, tìm được rồi, trường học em có một giáo sư."

Tưởng Kỳ vừa nghe cũng thấy hứng thú, cười hỏi: "Gọi là gì, không chừng anh có quen, có thể nói giúp em."

"Em cần cái đó sao?" Thẩm Tuyển Ý cười nhạo, cầm chén xới cơm đưa cho Thẩm Dao, nghĩ nghĩ lại như lơ đãng, hỏi: "Anh rể, anh có quen Phó Thanh Sơ không?"

Tưởng Kỳ sửng sốt.

Thẩm Dao quay đầu lại: "Anh có quen sao?"

Tưởng Kỳ cười chế nhạo Thẩm Tuyển Ý: "Cậu không phải nói không cần sao? Như thế nào còn hỏi, anh còn cho rằng cậu rất tự tin."

Thẩm Tuyển Ý nghiêm túc nói: "Biết người biết ta bách chiến bách thắng."

Thẩm Dao bị cậu đùa đến ngửa tới ngửa lui, cười thiếu chút nữa cầm chén không vững, Thẩm Tuyển Ý thấy coi cười vui vẻ cũng cao hứng, lại hỏi Tưởng Kỳ: "Được được được, đem vợ anh chọc vui vẻ, anh rốt cuộc có biết chi tiết vợ của em hay không?"

Thẩm Dao trừng mắt nhìn cậu ta một cái, "Nói chuyện không đúng mực, vợ cái gì vợ, không sợ người chê cười."

"Em không sợ."

Tưởng Kỳ là người văn nhã, cách thấu kính ý cười đều như là bị mềm hoá, sau một lúc lâu mới cười nói: "Có quen thì có, chính là không thân lắm, chỉ có gặp vài lần."

Thẩm Dao: "Không nghe anh nói qua."

Tưởng Kỳ sờ sờ tóc vợ, cười nói: "Là chuyện lúc cao trung, em lại không quen biết kể cho em nghe, sợ em chê không thú vị."

Thẩm Dao nhấp miệng cười.

Tưởng Kỳ hơi hơi nhíu mi, hỏi Thẩm Tuyển Ý, nói: "Em nói giáo sư, là kêu Phó Thanh Sơ? Khuê phong vận Thanh Sơ là Thanh Sơ đó?"

Thẩm Tuyển Ý lắc đầu: "Anh nói cái gì? Là nước trong thanh, sơ lãng sơ."

Tưởng Kỳ mày càng thêm nhăn chặt một ít, trầm tư một lúc lâu không nói chuyện, Thẩm Tuyển Ý cũng bị biểu tình nghiêm túc này làm cho khẩn trương lên, há miệng thở dốc: "Như thế nào?"

"Lúc cao trung, là học trưởng của anh." Giọng điệu Tưởng Kỳ chậm rãi, cùng cố ý điếu người ăn uống dường như, không nhẹ không nặng mà túm trái tim Thẩm Tuyển Ý, cảm thấy đợi lát nữa anh ấy nói ra sự tình khó lường.

"Nói nhanh lên, đừng thở dài."

Tưởng Kỳ lắc đầu, "Kỳ thật anh cũng không biết nói như thế nào, anh lúc đó là học sơ trung, cùng với cao trung cách một cái tường, anh nghe người ta nói anh ta rất ít tới trường học, tính ra...... So với em hiện tại còn kỳ cục, anh ta lúc ấy hút thuốc uống rượu đánh nhau xăm hình, em có thể tưởng tượng anh ta chưa cái gì thử qua, vào đồn công an uống trà giống như về nhà."

Mày Thẩm Tuyển Ý nhăn chặt, hình xăm phía sau lưng bản thân có gặp qua, có đánh nhau cũng biết, chỉ là không nghĩ tới anh ấy thế nhưng còn phản nghịch hơn, so với mình còn quá mức hơn?

Tưởng Kỳ rũ mắt, tựa hồ vẫn trong hồi ức, Thẩm Tuyển Ý cũng không thúc giục anh, chỉ nghe lát sau lại nói: "Nhưng thời điểm học cao nhị, anh có gặp Phó Thanh Sơ một lần, lúc ấy anh ta rất quy củ, mặc áo cài nút tận cổ, nói chuyện tiến lùi có chừng mực, nhưng người thì lạnh lẽo giống khối băng, anh còn tưởng rằng mình nhận sai người."

Trực giác Thẩm Tuyển Ý cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, như có suy tư gì mà ở trong lòng ngẫm hai lần lời Tưởng Kỳ nói, ngẩng đầu hỏi: "Nếu dựa theo phán đoán chuyên nghiệp của bác sĩ tâm lý, anh ấy vì cái gì chuyển biến lớn như vậy?"

Tưởng Kỳ nói: "Loại tình huống này đơn giản chính là hai loại, một loại là quậy phá đủ rồi, một loại là xảy ra biến cố lớn. Có rất nhiều ví dụ, ví dụ người thân trong nhà đột nhiên đã xảy ra chuyện gì, đứa trẻ phản nghịch đột nhiên mất đi người nhà liền hoàn toàn tỉnh ngộ, hoặc là trên người đã xảy ra chuyện gì làm anh ta không thể tiếp thu, theo bản năng ngụy trang bản thân."

Thẩm Tuyển Ý chống cằm xuất thần, cũng không biết là hỏi ai: "Ngụy trang bản thân?"

Anh ấy như bây giờ nhưng thật ra thực sự có điểm như là ngụy trang bản thân, người nào cũng không cho phép tới gần, hơi có người thám thính nội tâm của mình đã bị tránh né.

"Em theo đuổi Phó Thanh Sơ, anh ta nói như thế nào?" Tưởng Kỳ đột nhiên hỏi.

Thẩm Tuyển Ý nói: "A, anh ấy nói em cút đi."

Tưởng Kỳ "Phụt" một tiếng cười ra tiếng.

Thẩm Tuyển Ý dựng lông mày hừ lạnh, "Được rồi được rồi, nếu anh là em anh còn cười được sao, nghiêm túc đi."

Tưởng Kỳ nói: "Dựa theo một người liều mạng muốn ngụy trang bản thân, người đó hẳn là sẽ đối với em xa cách lạnh nhạt mà nói xin lỗi hơn nữa tránh né, nhưng anh ta có thể chân tình thật cảm mà nói em cút đi, liền đại biểu em vẫn là rất có bản lĩnh, làm người ta tức giận không nhẹ đi."

"Cái gì tức giận không nhẹ." Thẩm Tuyển Ý mạnh miệng ngược lại nói, "Anh ấy thích, nhưng mạnh miệng."

Tưởng Kỳ cũng không vạch trần cậu ta, gắp đồ ăn cho vợ lại thong thả ung dung mà nói: "Anh rể cho em tin tức nội tình, em lấy cái gì cảm tạ anh?"

Thẩm Tuyển Ý nhìn anh một cái, "Dạy cháu trai của em đánh nhau, miễn phí."

"Em cút đi." Tưởng Kỳ cười "Ha" một tiếng, nói: "Ba Phó Thanh Sơ cùng mẹ anh ta...... À là mẹ kế, kết hôn lại ly hôn, nhưng kỳ quái chính là, toà án đem anh ta giao cho mẹ kế, không có cho ba ruột anh ta. Anh hoài nghi anh ta chuyển biến, cùng ba anh ta có quan hệ."

"Ba anh ấy?" Thẩm Tuyển Ý ngẩn ra.

Tưởng Kỳ nhíu mày nói: "Kỳ thật anh cũng không nhớ rõ ràng, nhưng nghe nói ông ta rất phong lưu, nam nữ không kiêng chay mặn không kỵ, mẹ kế anh ta thật ra là người rất tốt, đối xử với anh ta giống như con ruột, phán quyết như vậy cũng khá tốt."

Thẩm Tuyển Ý trầm mặc nửa ngày, đột nhiên đùng một chút đứng lên, nói: "Em đi ra ngoài trong chốc lát, hai người ăn đi."

Thẩm Dao vội hỏi: "Em đi đâu?"

Thẩm Tuyển Ý không trả lời, Tưởng Kỳ cười nói: "Chắc đi nghiệm chứng nội tình thật giả."

**

Buổi tối, Phó Thanh Sơ nằm ở trên giường, ma xui quỷ khiến lấy di động nhìn thoáng qua.

Anh mở giao diện tin nhắn, tin nhắn cuối cùng từ dãy số lạ vẫn là ở hai mươi ngày trước, nói: Giáo sư, tôi ngày mai có thể tới phòng thí nghiệm đưa cái bánh chưng cho anh được không? Anh ăn ngọt hay là mặn.

Không có đáp lại.

Kỳ thật tin nhắn Thẩm Tuyển Ý gửi tới anh hơn phân nửa đều không trả lời, nhưng mặc kệ có trả lời hay không đều sẽ không ảnh hưởng đến việc ngày hôm sau cậu ta tới phòng thí nghiệm, một đầu nhiệt phi thường thỏa mãn.

Phó Thanh Sơ nhớ tới buổi tối ngày đó, cặp mắt xanh đen trầm như cái động màu xanh tối đen như mực, có thể mạnh mẽ đem người ta hút vào, Thẩm Tuyển Ý nói: Tôi có thể không theo đuổi anh, nhưng có điều kiện, anh không thể tiếp tục dùng loại thuốc này nữa.

Kỳ thật Thẩm Tuyển Ý người này......

Trước đây Phó Thanh Sơ trước đây phát hiện cậu ta thực cố chấp nghiêm trọng, tuy rằng ngoài mặt tùy tiện, nhưng đối đãi mỗ một kiện đúng vậy thời điểm cố chấp, du͙© vọиɠ chiếm hữu cũng thực nghiêm trọng.

Từ Chúc Xuyên, Mạc Cửu, thậm chí là ai nhiều lời nói mấy câu thoáng thân mật chút với anh, cậu ta đều phải trong tối ngoài sáng ghen tuông, phát tiết sự ghen ghét của cậu ta, chẳng qua mình giống như vẫn luôn vô ý thức mà chống cự sự cố chấp này, cho nên mới không có rõ ràng như vậy thôi.

Nụ hôn ngày đó vào buổi tối ở cửa phòng thí nghiệm, hẳn là cậu ta cố chấp du͙© vọиɠ chiếm hữu chiếm thượng phong mới mất khống chế, bị mình tát một cái, lại cố gắng mà đè ép xuống, vẫn là lại trở về.

Tính thêm lần này, có hai lần cậu ta bị mình chọc tức, rồi lại không màng thể diện quay trở lại.

Thẩm Tuyển Ý có thể vì không cho anh dùng thuốc cấm, liền nói không theo đuổi mình nữa, hơn nữa thật sự hơn nửa tháng không xuất hiện ở trước mặt anh, với cậu ta mà nói hẳn là rất khó, cậu ta hẳn là cũng khống chế bản năng của mình.

Phó Thanh Sơ duỗi tay, sờ sờ tuyến thể sau cổ mình, không tự chủ được mà nhớ tới buổi tối ngày đó bị cậu ta cắn một ngụm, cảm giác đầu bị tin tức tố rót vào, đầu ngón tay run lên.

Anh chưa nói mình vốn dĩ là Omega, kiên trì mười ba năm, anh không thể thân thủ đánh nát, huống chi nếu Thẩm Tuyển Ý đã biết, tính tình kia của cậu ta, không có khả năng buông tay.

Anh tính kế Thẩm Tuyển Ý, dùng thuốc cấm trao đổi cho cậu ta không quấn lấy mình, có một khắc, anh cảm thấy mình có chút tàn nhẫn, Thẩm Tuyển Ý cũng không có làm sai cái gì, chỉ là thích mình mà thôi.

Phó Thanh Sơ thu tay, nhìn trên cổ tay tơ hồng càng ngày càng thâm, thở dài, đem điện thoại đặt phía dưới gối, cưỡng bách mình không thể lại nhớ Thẩm Tuyển Ý.

Phó Chính Thanh gây ảnh hưởng cho anh, anh căm thù đến tận xương tuỷ, như thế nào có thể lại đem nó mang cho người khác.

-

Buổi sáng thứ hai, Phó Thanh Sơ mang theo Trần Thanh Uyển trong phòng thí nghiệm, Hoa Hàn cùng với mười hai sinh viên khoa y, khoa nghiên cứu di truyền tới sân bay, chờ chuyến bay tới Hoắc Thành.

Trần Thanh Uyển đếm nửa ngày, vẫn là thiếu một người, nói với anh: "Giáo sư, báo lên có mười ba người, nhưng nơi này chỉ có mười hai sinh viên, cậu ta có phải không tới hay không?"

Phó Thanh Sơ nghiêng đầu: "Thiếu ai?"

Trần Thanh Uyển run run danh sách, nói: "Thẩm Tuyển Ý."
« Chương TrướcChương Tiếp »