Trong hành lang bệnh viện.
Thẩm Tuyển Ý chống chân dựa vào trên tường, hai tay cắm ở trong túi quần đang ở trong đám người mà chán đến chết.
Khoảng thời gian trước, Tống Minh cùng người khác chơi bóng rổ, tính khí thất thường mà miệng vừa rộng lại vừa dơ, từ chơi bóng lại biến thành đánh nhau, tay cũng bị gãy xương, phải tới bệnh viện để đắp thạch cao.
Hôm nay lại đây để cắt chỉ.
Thẩm Tuyển Ý không thích mùi bệnh viện, nhíu mày hơi hơi nghiêng đầu dựa vào hành lang, một tay cầm di động trả lời tin nhắn.
Tầm mắt các hộ sĩ đi tới đi lui trong hành lang bị hấp dẫn, nhỏ giọng nghị luận nói: "Này nhìn người này đi, vừa đẹp trai lại còn cao nữa, chắc cỡ một mét chín đó."
"Ê nè nè, vừa rồi cậu ta vừa ngẩng mặt lên, tôi thấy mắt cậu ta hình như có màu xanh đen thì phải, mũi cũng cao, hình như là con lai thì phải."
"Không biết có bạn gái chưa."
Một bác sĩ Omega đã kết hôn nghe thấy nghị luận, cầm bệnh án gõ đầu từng hộ sĩ một, "Bạn gái cái gì hả, cậu ta là Alpha, thu lại hoa si của mấy người đi, may mắn các cô một đám là Beta, bằng không tôi thấy tin tức tố đều nổ thành pháo hoa."
"Bác sĩ Phương."
Các tiểu hộ sĩ lập tức chạy mất.
Thẩm Tuyển Ý không phải không nghe thấy các cô nghị luận, chẳng qua không muốn ngẩng đầu thôi, nhưng mà trong lúc các cô chạy đi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Cậu ngửi được một mùi tuyết tùng.
Không phải tin tức tố.
Phó Thanh Sơ từ trên lầu xuống dưới, sống lưng thẳng tắp vòng qua chỗ ngoặt của cầu thang, bước đi trầm ổn thong thả xuống lầu, toàn bộ hành trình mắt nhìn thẳng, biểu tình lạnh lẽo như khối băng.
Thẩm Tuyển Ý không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua cầu thang.
"Ai da lão Thẩm, tôi rốt cuộc ném được khối đá này rồi, cảm giác cánh tay đều nhẹ như không phải tay mình ấy." Tống Minh từ trong phòng đi ra, giật giật cánh tay khôi phục khỏe mạnh của mình, thiếu điều muốn kiếm thứ gì đó cứng cứng đập thử xem sao.
Thấy Thẩm Tuyển Ý lơ đễnh, Tống Minh duỗi tay đẩy cậu một chút, nghi hoặc mà nhìn theo tầm mắt của tên kia ngó trái ngó phải nửa ngày, "Cậu nhìn cái gì vậy?"
Cầu thang có cái gì đẹp.
"Không có gì." Thẩm Tuyển Ý thu hồi tầm mắt, đứng lên.
"Đi thôi."
Tống Minh cùng Thẩm Tuyển Ý quan hệ rất tốt, trừ bỏ sửa không xong miệng tiện cùng tật xấu bốc đồng, nhưng thật ra không xấu, là một người rất ngay thẳng, nếu ở trong tiểu thuyết võ hiệp, chính là cái loại sẽ bị lợi dụng đến nhấc lên tinh phong huyết vũ 250 (đồ ngốc).
Hai người cùng nhau xuống lầu, đang chuẩn bị tới cổng lớn gọi xe, Tống Minh bỗng nhiên thò qua, nhỏ giọng nói: "Này lão Thẩm, đối thủ một mất một còn của cậu."
Tầm mắt Thẩm Tuyển Ý hơi hơi lệch về một bên, thấy Phó Thanh Sơ từ hiệu thuốc lấy thuốc xong ra ngoài, đi thẳng tới chỗ đậu xe bên trái.
Phó Thanh Sơ lớn lên rất đẹp, mặc dù đã 29 tuổi, nhưng bởi vì làn da trắng lại rất ít cười, cho nên không có nếp nhăn, khí chất cũng rất tốt, nhìn qua như mới 23 24 tuổi, trông như sinh viên mới vừa tốt nghiệp đại học.
Khác biệt chính là khí chất trên người cực trầm, lại lạnh lùng, làm người khác không thân cận được.
Thời điểm này không dễ gọi xe, hai người đứng ở cửa đợi nửa ngày, phần mềm gọi xe trên di động cũng đặt được 15 phút.
"Bằng không chúng ta đi nhờ xe của giáo sư trở về trường học đi, nóng muốn chết." Tống Minh nhỏ giọng kiến nghị.
Thẩm Tuyển Ý không nói lời nào.
Tống Minh đứng trong bóng râm trước cổng bệnh viện, có hơi thở không được duỗi tay quạt gió, lại nghĩ tới mặt cuả Phó Thanh Sơ, thanh âm lạnh nhạt thân hình thon gầy, sơ mi trắng vĩnh viễn không chút cẩu thả cùng biểu cảm lạnh lùng vạn năm bất biến.
Tống Minh châm chước, lại hỏi: "Lão Thẩm, chúng ta đừng làm khó dễ bản thân đi, tôi cảm thấy giáo sư Phó là thầy giáo, chúng ta là học sinh, tuy rằng hai người không ưa nhau, nhưng mà tôi cũng không thấy mất mặt."
"Muốn thì cậu đi đi." Thẩm Tuyển Ý nói.
Tống Minh thấy biểu tình cậu ta lạnh lẽo, biết mình nói vô ích, hiểu ý của tên này, "Ừ" một tiếng, lại tới bóng cây đứng tiếp.
Tống Minh thật sự sợ nóng.
Thẩm Tuyển Ý không phải cảm thấy mất mặt, mà chính là đơn thuần không muốn thấy mặt Phó Thanh Sơ, hít thở chung bầu không khí, cậu đều cảm thấy cả người không khoẻ.
Thẩm Tuyển Ý rũ mắt, muốn đập cái tên kia.
Hai người đứng ở cửa đợi ước chừng 20 phút, Phó Thanh Sơ mới lái xe ra tới, thanh chắn nâng lên hạ xuống, xe vừa chạy ngang qua chỗ hai người đang đứng.
Tống Minh duỗi tay: "Giáo sư Phó!"
Mới ra cửa, tốc độ xe rất chậm, Phó Thanh Sơ lập tức liền thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Thẩm Tuyển Ý cùng Tống Minh ở trước cổng, đạp thắng xe ngừng lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Tống Minh chạy chậm đến cửa sổ xe, chờ anh mở cửa sổ xe xuống một chút, vội hỏi: "Xin hỏi một chút thầy về trường học sao?"
Phó Thanh Sơ lơ đãng liếc Thẩm Tuyển Ý một chút, gật đầu.
Tống Minh mừng rỡ hỏi: "Tụi em có thể nhờ giáo sư cho đi ké xe trở về trường được không? Nơi này thật sự gọi xe quá khó, tụi em đã đợi 20 phút, sắp bị phơi khô rồi."
Phó Thanh Sơ thoáng chần chờ nửa giây, gật đầu, mở cửa xe ra.
"Đi lên đi."
Tống Minh vội mở cửa xe, dừng một chút lại quy quy củ củ đóng lại, quay đầu lại nhìn Thẩm Tuyển Ý, giương giọng kêu: "Lão Thẩm, chúng ta cùng giáo sư Phó về."
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày nhìn thoáng qua xe, lại nhìn không thấy Phó Thanh Sơ bên trong, sau một lúc lâu, thả tay xuống: "Không được, buổi chiều tôi không trở về trường học."
"Cậu đi đâu vậy?" Tống Minh vội hỏi, nhấc chân muốn đi cùng.
Thẩm Tuyển Ý cũng không quay đầu lại nói: "Chơi game."
Tống Minh không có cách, cười gượng vỗ vỗ cửa xe cười làm lành: "Thực xin lỗi giáo sư Phó, thầy về trường học đi, hiện tại em không về, cảm ơn ý tốt của thầy."
Nói xong, nhanh như chớp chạy tới đuổi theo Thẩm Tuyển Ý, "Lão Thẩm tật xấu gì vậy, giáo sư Phó đã đồng ý chở chúng ta về, buổi chiều cậu còn có bài kiểm tra đó."
Lúc này, vừa lúc có xe taxi lại đây, Thẩm Tuyển Ý duỗi tay ngăn lại, mở cửa xe ngồi xuống, không để ý đến Tống Minh.
Tống Minh đi theo ngồi vào trong, còn muốn nói chuyện, kết quả bị Thẩm Tuyển Ý mở miệng trước, "Người ta muốn chở cậu, lại không muốn chở tôi, tôi cùng thầy ấy vẫn là tình địch, đường ranh giới ngay đó, hiểu chưa?"
Tống Minh: "...... Không phải, Hứa Dịch thích giáo sư Phó, bọn họ chắc chắn chỉ là thầy trò, hơn nữa tôi nhìn giáo sư Phó giống như không có cái ý tứ kia, tôi cảm thấy cậu không cần lo lắng."
Thẩm Tuyển Ý mặc kệ tên này.
Thẩm Tuyển Ý đương nhiên biết Phó Thanh Sơ đối với Hứa Dịch không có gì, bản thân còn biết người kia tính tình lạnh lùng đối với ai cũng không có ý tứ, như là một sư thầy khổ tu.
Sơ mi trắng cổ áo chỉ chừa hai cái trên cùng, nhưng cổ tay áo lại thắt nút tới cổ tay, quần tây màu đen, quần áo được ủi phẳng đến từng nếp gấp.
Phó Thanh Sơ buổi sáng đi xem mắt, liền mặc thành cái dạng này sao, chậc.
Thẩm Tuyển Ý ở trong lòng nghĩ nghĩ, thật muốn biết, cô gái kia có hứng thú gì? Anh ta sẽ nói gì? Không lẽ mắt to trừng mắt nhỏ sao?
Anh ta là người có thói ở sạch, Thẩm Tuyển Ý không biết làm sao chui ra một ý nghĩ: Nếu như người này hẹn hò với ai đó, có thể làm vấy bẩn anh ta hay không?
Bị vấy bẩn sao.
"Nghĩ cái gì vậy?" Tống Minh thấy Thẩm Tuyển Ý xuất thần, nhịn không được giơ tay đập một cái, "Kỳ thật tôi nói thật, cậu cùng Hứa Dịch cũng không thích hợp, anh ta tính tình mềm mềm mại mại cùng cậu liền không phải người cùng một đường."
Thẩm Tuyển Ý nghiêng mắt: "Vậy ai mới cùng tôi là người một đường?"
Tống Minh nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ, lớn mật nói: "Tôi cảm thấy giáo sư Phó cùng cậu mới giống người một đường."
Thẩm Tuyển Ý chau mày, đẩy tay cậu ta ra: "Muốn chết thì lặp lại lần nữa."
Tống Minh rụt rụt cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm lẩm bẩm: "Cậu xem xem, giáo sư Phó tâm tư kín đáo cậu thì cẩu thả, thầy ấy lãnh đạm trầm tĩnh cậu thì khí phách cường hãn, thầy ấy lạnh nhạt cậu nóng nảy. Cậu chưa từng nghe qua cực hạn xung đột mới kí©h thí©ɧ sao? Tôi nói thật lão Thẩm, nếu thầy ấy không phải là Beta, hai người dứt khoát là một đôi, còn thích cái gì Hứa Dịch chứ."
Thẩm Tuyển Ý mỉm cười, Tống Minh bị Thẩm Tuyển Ý dọa một phen che miệng lại, "Thực xin lỗi, tôi đang đánh rắm."
Tài xế không nhịn được, "Phụt" một tiếng bật cười.
Thẩm Tuyển Ý thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhắm hai mắt lại, "Tôi chính là đời này nếu tìm không được vợ, thì sẽ không thích Phó Thanh Sơ, hiểu chưa?"
Tống Minh: "A?"
"Nói ngắn gọn là, tôi nếu cùng Phó Thanh Sơ ở bên nhau, tôi liền kêu anh ta là ba."
Tống Minh: "A? Đừng, chơi quá lớn."