Chương 29

Chất lỏng hỗn hợp màu lam và máu từ tay Thẩm Tuyển Ý trộn lại, chảy xuống trên tay áo cùng quần áo cậu, lôi kéo tin tức tố mãnh liệt trên người, làm Phó Thanh Sơ sắp không thở nổi.

Anh đã kề bên giới hạn hỏng mất, thống khổ thở hổn hển, ý thức dần dần tán loạn, nửa điểm lý trí còn lại túm chặt tay Thẩm Tuyển Ý liều mạng kéo xuống, mơ mơ màng màng mà liếʍ láp thuốc trên tay cậu ta.

Cái bộ dạng này của anh chui vào trong ánh mắt Thẩm Tuyển Ý sâu sắc, trong nháy mắt não bộ hiện lên bộ dạng năm đó của mẹ cậu, hàm răng cắn ra tiếng khanh khách, một phen kéo Phó Thanh Sơ ra, "Đừng uống!"

"Thuốc......" Hai mắt Phó Thanh Sơ thấm ra một tầng sương mù, thấy nước thuốc rốt cuộc bị máu cọ rửa không còn một mảnh, tuyệt vọng quay đầu đi, phát run.

Tin tức tố bức anh vô pháp tập trung tinh thần, trước mắt từng trận trắng bệch choáng váng đứng sắp không vững, ý thức mơ hồ dựa vào trong lòng ngực Thẩm Tuyển Ý, tham lam mà hấp thu mùi tin tức tố.

Thẩm Tuyển Ý nhìn bộ dáng anh như hai người khác nhau, l*иg ngực tức giận, bộ dáng của mẹ cậu cùng anh trùng lên, tách ra, lại trùng lên, một lần lại một lần mà xé mở miệng vết thương đã kết vảy, lại tầng tầng trải muối lên.

"Nói cho tôi, anh lấy thuốc ở nơi nào." Thẩm Tuyển Ý cố nén thân thể sắp bị anh câu động, tiếp tục ép hỏi.

Tuy rằng ý thức của Phó Thanh Sơ đã gần như mơ hồ, nhưng vẫn không chịu nói, môi run rẩy nói: "Không thể...... Nói."

Thanh âm Tuyển Ý âm trầm cực kỳ, lực đạo nắm chặt tay càng thêm hung ác, "Nói!"

Phó Thanh Sơ chảy rất nhiều mồ hôi, tóc bị mướt mồ hôi dính vào trên mặt, trên lông mi thật dài treo giọt nước, không biết là mồ hôi hay là nước mắt, nhẹ nhàng run lên, rớt xuống trên mu bàn tay của Thẩm Tuyển Ý.

Cậu gần như bị giọt nước làm cho mềm lòng, nhẹ giọng hỏi anh: "Nói cho tôi, anh dùng mấy ngày rồi?"

Đôi tay của Phó Thanh Sơ nắm chặt vạt áo của Thẩm Tuyển Ý, vô lực lại phí công mà cố nắm chặt, gian nan lắc đầu, vẫn là cái gì cũng không chịu nói.

"Có phải Mạc Cửu hay không?" Thẩm Tuyển Ý nắm lấy cằm Phó Thanh Sơ, cưỡng ép anh nhìn về phía mình, lại phát hiện ánh mắt của anh đã sắp mất tiêu cự, còn tiếp tục như vậy, anh sẽ bị kỳ phát tình bức tử.

Lông mi của Phó Thanh Sơ nhẹ nhàng run mà nhắm mắt lại, hai tay túm quần áo của Thẩm Tuyển Ý lung tung xé rách, trong cổ họng tràn ra lời vô nghĩa.

Trong phòng thí nghiệm tin tức tố của Omega càng thêm nồng, Thẩm Tuyển Ý cắn răng chịu đựng bị anh gợi lên kỳ phát tình bị động, con mắt hồng hỏi anh: "Làm Omega tốt lắm sao?!"

Phó Thanh Sơ nghe không rõ lời Thẩm Tuyển Ý nói, nghiêng đầu thở dốc, lộ ra đường cong trắng nõn cùng xương quai xanh, kiệt sức mà mở to mắt, lẩm bẩm lặp lại lời nói mớ: "Nóng......"

Anh có chút chịu không nổi, túm cổ áo Thẩm Tuyển Ý muốn để sát vào hôn cậu.

Nụ hôn nóng bỏng từ bên gáy chuyển qua môi, thanh âm môi lưỡi giao triền ở trong phòng thí nghiệm có vẻ rõ ràng, rồi lại bị tiếng hít thở rất nặng của hai người áp xuống.

Thẩm Tuyển Ý nhìn bộ dáng thống khổ của Phó Thanh Sơ, không nỡ ép hỏi, liều mạng nhẫn nại chiếm hữu anh, xúc động đánh dấu anh, véo vết thương trên tay mình, mảnh thuỷ tính đâm vào thịt mới làm cậu bảo trì chút thanh tỉnh.

"Tôi hỏi anh, anh có chấp nhận đánh dấu tạm thời không?"

Phó Thanh Sơ nghe thấy bốn chữ đánh dấu tạm thời, đột nhiên bừng tỉnh, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn, dùng sức đẩy cậu một chút, "Không...... Không cần!"

Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến một tiếng khϊếp sợ thét chói tai, "Là ai?"

Sắc mặt Thẩm Tuyển Ý biến đổi, nhìn về phía cửa vừa rồi cậu thuận tay mở ra, tin tức tố trên người lại ra bên ngoài một ít.

Cậu có huyết mạch của Thẩm Yên, có mùi máu ở sa trường, trời sinh bễ nghễ lực áp bách chúng sinh của bà, kí©h thí©ɧ Phó Thanh Sơ càng khó chịu.

Hứa Dịch ngửi được mùi tin tức tố không tầm thường, bất an gõ cửa: "Thẩm Tuyển Ý, có phải cậu hay không?"

Thẩm Tuyển Ý tránh khỏi nụ hôn của Phó Thanh Sơ, một bên đã bị anh ngậm lấy hầu kết, nhẹ nhàng mà cắn một chút, tinh tế như trẻ con liếʍ hôn liếʍ mυ"ŧ.

Thẩm Tuyển Ý vô ý thức mắng câu thô tục, tiếng gõ cửa càng ngày càng gấp, cậu không thể lại không trả lời, vì thế tránh Phó Thanh Sơ, hắng giọng trả lời: "Là tôi."

"Còn có ai ở bên trong?" Hứa Dịch vừa nghe là Thẩm Tuyển Ý nhẹ nhàng thở ra, nhưng đột nhiên khẩu khí tăng lên, cuống quít lui lại mấy bước: "Bên trong còn có Omega, là ai!"

Thẩm Tuyển Ý cúi đầu nhìn Phó Thanh Sơ đã bị sốt đến mơ hồ một cái, nói: "Anh không quen biết."

"Cậu làm sao có chìa khoá phòng thí nghiệm! Cậu tự dẫn người vào...... Tiến vào làm loạn, giáo sư nếu biết sẽ mắng cậu! Hơn nữa cậu không phải đang theo đuổi giáo sư sao...... Cậu làm như thế không sợ làm thầy ấy thất vọng sao?" Hứa Dịch cắn cắn môi, nhẫn nhịn tâm chua xót, lại nói: "Cậu ra nhanh lên!"

Thẩm Tuyển Ý nói: "Anh đi trước, ngày mai tôi sẽ giải thích với anh."

"Không được!" Hứa Dịch vội la lên: "Cậu không ra, tôi liền ở luôn cửa chờ cậu, cậu làm thế nào mà có thể ở trong phòng thí nghiệm làm loại sự tình này! Thẩm Tuyển Ý cậu không ra tôi gọi người!"

Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, tin tức tố trên người Phó Thanh Sơ phảng phất mất khống chế, từng luồng từng luồng chảy ra bên ngoài.

Thẩm Tuyển Ý cảm thấy không thích hợp, duỗi tay chạm sau eo, lập tức cảm giác được dính nhớp đầy tay, mãnh liệt phảng phất mất đi khống chế.

"Phó Thanh Sơ." Thẩm Tuyển Ý nắm cằm anh, ánh mắt vững vàng gằn từng chữ một mà nói với anh: "Tôi muốn tạm thời đánh dấu anh, chờ anh thanh tỉnh, anh muốn gϊếŧ tôi cũng được, tùy anh xử trí, nhưng hiện tại, nghe tôi."

"Không......" Phó Thanh Sơ lắc đầu, bản năng giãy giụa muốn lui về sau, lại bị cậu ta lập tức ôm lại trong lòng ngực, bàn tay của Thẩm Tuyển Ý mạnh mẽ để sau eo, cưỡng ép anh sờ lên một tay thấm ướt, "Không đánh dấu, anh sẽ bị nhiệt độ kỳ phát tình thiêu chết!"

"Tôi...... Không thể......" Phó Thanh Sơ không thể nói hoàn chỉnh được, giọng nói của Hứa Dịch còn ở bên ngoài, thanh âm cùng tiếng đập cửa càng ngày càng dồn dập.

Thẩm Tuyển Ý không rảnh lo nhiều như vậy, đem người giam cầm trong ngực, hít một hơi thật sâu, hấp thu mùi gỗ tùng trên người anh, cảm giác anh đang phát run.

"Đừng sợ." Thẩm Tuyển Ý vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể sưng to nóng bỏng sau cổ Phó Thanh Sơ, kí©h thí©ɧ anh run lợi hại hơn, thoát lực mà run run dựa vào trong lòng ngực cậu.

"Buông tay, khó...... Chịu......"

Phó Thanh Sơ khó khăn mà thở phì phò, ý thức một hồi thanh tỉnh một hồi hỗn loạn, điên cuồng giao chiến làm anh cảm giác mình sắp chết rồi.

Ngón tay Thẩm Tuyển Ý có kén, thô lệ mà vuốt ve tuyến thể, theo sự phát run của anh lại bài trừ càng nhiều chất lỏng ra, không biết có phải hay không ý thức thoáng chiến thắng thân thể, anh có chút thanh tỉnh, "Thẩm Tuyển Ý...... Không cần đánh dấu...... A......"

Thẩm Tuyển Ý túm cổ tay của anh, đem anh xoay người lại, đè anh trên mặt kính thiết bị thí nghiệm.

"Hứa Dịch ở bên ngoài, anh muốn cho giáo sư anh ấy kính trọng nhất thấy bộ dáng này?"

Phó Thanh Sơ cụp mắt, quay đầu run rẩy: "Không cần...... Không cần đánh dấu......"

Thẩm Tuyển Ý một lần nữa đem anh ôm lại trong lòng ngực, đè thấp thanh âm, cũng không biết anh còn có thể nghe hiểu hay không, lo lắng nói: "Anh ấy đã ở bên ngoài thật lâu, tôi không thèm để ý người khác thấy tôi thế nào, dù sao cũng là lưu manh, nhưng là anh không được, tôi không thể để cho bọn họ thấy anh như vậy, nghe lời, để tôi đánh dấu anh."

Lông mi Phó Thanh Sơ run rẩy, bên dưới ướt dầm dề làm tâm nhũn ra, trong miệng Thẩm Tuyển Ý nói chính là đánh dấu tạm thời, bản năng lại vặn vẹo ý tứ của cậu, để cho cậu ta đánh dấu hoàn toàn.

Thẩm Tuyển Ý cắn răng chống cự, bài xích trong thân thể của mình giống "Thẩm Khai Vân".

"Thẩm Tuyển Ý!" Hứa Dịch trong lòng thật sự bất an, không biết vì sao ngửi thấy mùi tin tức tố của cậu ta cùng một Omega đan chéo vào nhau sẽ làm anh khó chịu như vậy trong lòng như vậy.

Thẩm Tuyển Ý cảm giác người đang chống trên bàn đã có điểm buông lỏng, chờ không được Phó Thanh Sơ tự mình quyết định, anh phàm là có một tia lý trí đều sẽ không để mình đánh dấu, đã không có lý trí cùng bị cậu bức bách cũng không khác nhau.

Ngày mai chờ anh ấy tỉnh táo lại, có lẽ sẽ hận mình.

Thẩm Tuyển Ý nhéo phía sau lưng Phó Thanh Sơ, dùng bàn tay vẫn còn thấm máu nắm cằm Phó Thanh Sơ để cho anh nghiêng đầu đi, trong lúc anh đang hoảng loạn giãy giụa, quả quyết mà cúi đầu cắn lên tuyến thể non mềm yếu ớt.

Răng gai nhọn đâm xuyên tuyến thể, tin tức tố thuộc về Alpha cường đại áp chế mãnh liệt chảy vào, Phó Thanh Sơ nháy mắt nắm chặt cánh tay cậu, dường như đang phát run, "A......"

Thẩm Tuyển Ý dưới tình thế cấp bách đem mu bàn tay đưa tới trong miệng Phó Thanh Sơ, lại bị anh mất khống chế mà cắn chặt, rầu rĩ hừ một tiếng lại không buông ra.

Tin tức tố của Alpha cùng Omega dung hợp, mùi máu cùng mùi gỗ tùng giao triền với nhau, Phó Thanh Sơ lần đầu bị đánh dấu, chịu không nổi tin tức tố đánh sâu vào, hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Tuyển Ý đem Phó Thanh Sơ ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn hôn trán anh, "Thực xin lỗi, chờ anh tỉnh, anh nói tôi chết tôi đều nghe theo anh. Anh với tôi không giống nhau, anh có sự nghiệp có sự kiêu ngạo của mình còn có người nhà, tôi hai bàn tay trắng, tôi không sợ."

Thẩm Tuyển Ý đem người đặt lên bàn nằm, còn mình kéo cái bàn đang chặn ở cửa, hai mắt Hứa Dịch đỏ bừng gõ cửa thiếu chút nữa một cái chụp lên mặt cậu, cả người đều là bị tin tức tố của Omega gợi lên tin tức tố của Alpha.

Thẩm Tuyển Ý thoáng phóng thích một chút tin tức tố, cường ngạnh khiến cho Hứa Dịch thanh tỉnh.

"Bên trong là ai?" Hứa Dịch duỗi đầu muốn nhìn lại bị Thẩm Tuyển Ý chặn kín kẽ cái gì cũng nhìn không thấy, lung tung suy đoán: "Là Lương Văn Văn? Hay là ai?"

"Không phải." Thẩm Tuyển Ý tay chống cửa, che chở phòng thí nghiệm, nói: "Phó Thanh Sơ có việc, hôm nay buổi tối sẽ không tới, thầy nói số liệu sáng mai sẽ giúp anh kiểm tra."

Hứa Dịch lúc này mới nhớ tới mục đích mình tới phòng thí nghiệm, vội hỏi: "Thầy ấy đi đâu?"

Thẩm Tuyển Ý nói: "Anh nghĩ thầy ấy đi đâu sẽ nói cho tôi? Tôi quan trọng như vậy sao." Nói rồi cười một cái, lại nói: "Trở về đi, tôi thu thập phòng thí nghiệm một chút."

Hứa Dịch nói: "Tôi giúp cậu."

"Không cần." Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, lại nói: "Anh đừng ở trước mặt thầy ấy nhắc tới chuyện này, coi như đêm nay không có ai tới đây."

Hứa Dịch nhíu mày nói: "Nhưng cậu không phải đang theo đuổi giáo sư sao! Cậu như vậy là gạt, là lừa thầy ấy! Cậu làm sao lại biến thành như vậy? Tôi cho rằng cậu là thật sự thích giáo sư mới...... Mới chịu đựng mình."

Thẩm Tuyển Ý không nghe hiểu ý ngoài lời của Hứa Dịch, hơi tạm dừng lại nói: "Tôi không đối với người kia làm gì, chính là vừa lúc gặp được người đó tới kỳ phát tình, đánh dấu tạm thời thôi."

"Sau đó?"

"Cái gì sau đó?"

Hứa Dịch cắn môi, nắm chặt tay, muốn nói lại thôi hỏi cậu ta: "Vậy cậu sẽ tiếp tục theo đuổi giáo sư sao?"

Thẩm Tuyển Ý trầm mặc.

Hứa Dịch tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Mấy ngày hôm trước tôi cùng dượng ăn cơm, ông ấy khuyên tôi nói với cậu đừng càn rỡ như vậy với giáo sư Phó, thầy ấy tuy rằng không phải thầy giáo chính thức của trường học chúng ta, chỉ là trên danh nghĩa ở phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, nhưng hiện tại rốt cuộc lên lớp, xem như nửa thầy giáo của cậu."

"Tôi trước nay không xem thầy ấy là thầy."

Hứa Dịch rũ mắt, thở ra một hơi, khó có thể mở miệng mà nói: "Tình thầy trò, cậu sẽ bị trường học khai trừ, giáo sư Phó tuy rằng sẽ không bị khai trừ, nhưng thanh danh của thầy ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng, như vậy cậu cũng không thèm để ý sao?"

Thẩm Tuyển Ý nhẹ nhàng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Phó Thanh Sơ đang nằm hôn mê ở trên bàn, quay đầu ừ một tiếng: "Đã biết."

"Đã biết là có ý tứ gì? Vậy cậu còn theo đuổi hay là không." Hứa Dịch có chút sốt ruột mà nắm lấy tay Thẩm Tuyển Ý, vội vàng hỏi: "Cậu sẽ vứt bỏ giáo sư sao?"

Thẩm Tuyển Ý quay đầu đi, nhìn bầu trời đêm đen nhánh, nói: "Nói sau."

Cậu muốn theo đuổi, Phó Thanh Sơ cũng sẽ không để ý đến mình, trải qua đêm nay cậu cưỡng chế đánh dấu tạm thời, ngày mai anh ấy tỉnh lại sẽ gϊếŧ mình cũng không chừng.

Nếu trước kia anh còn có thể đem những câu "Cút đi" "Đừng ở trên người tôi hạ công phu" coi như là tiểu tình thú, hiện tại hai người chính là thật sự như nước với lửa.

"Tay cậu sao lại thế này!" Hứa Dịch vội vàng hỏi, hơn nữa tin tức tố của Thẩm Tuyển Ý là mùi máu, nhất thời không có phát hiện, lúc này mới chú ý tới tay cậu ta còn đang chảy máu.

"Vừa rồi đánh vỡ ống nghiệm, không đáng ngại." Thẩm Tuyển Ý buông tay xuống, nói: "Anh đi về trước đi."

Hứa Dịch không yên tâm mà hướng phòng thí nghiệm nhìn thoáng qua, quanh co lòng vòng hỏi: "Cậu thật sự không cần hỗ trợ sao? Bạn học kia muốn đi bệnh viện kiểm tra không? Hoặc là tôi giúp cậu tìm một ống thuốc ức chế tới?"

Thẩm Tuyển Ý không xác định Phó Thanh Sơ hiện tại là B hay là O, không dám tự tiện cho anh dùng thuốc, "Không cần, anh ấy không có việc gì."

Hứa Dịch uể oải điểm phía dưới: "Kia vậy đi, cậu có việc liền gọi điện thoại cho tôi."

"Được."

Thẩm Tuyển Ý đứng ở cửa nhìn theo Hứa Dịch đi xuống lầu, mới xoay người vào phòng thí nghiệm, nhìn Phó Thanh Sơ đang hôn mê, có chút thống khổ không biết đang hỏi ai, "Làm Beta không phải là tốt sao?"

Phó Thanh Sơ phỏng chừng là bị tin tức tố tra tấn tàn nhẫn, nơi nơi đều ướt rối tinh rối mù, hơn nữa chịu không nổi tin tức tố của Thẩm Tuyển Ý kí©h thí©ɧ, choáng váng hiện tại còn không có một chút ý tứ muốn tỉnh.

Thẩm Tuyển Ý nhặt lên mảnh thuỷ tinh trên mặt đất, lại tìm khăn giấy ướt lau khô vết máu cùng thuốc ném vào thùng rác, ở trong túi Phó Thanh Sơ tìm được chìa khóa xe mới chặn ngang ôm anh lên.

Phó Thanh Sơ như là tỉnh táo, lại như là không tỉnh, đang giãy giụa.

"Đừng nhúc nhích." Thẩm Tuyển Ý đem anh ôm chặt ở trong ngực nhịn xuống không nhìn anh, dùng chân câu lấy cửa phòng thí nghiệm, thấp giọng nói câu: "Đưa anh về nhà."