Chương 17: Tâm viên ý mã

Tuy rằng Phó Thanh Sơ không có thói quen thêm bạn tốt, nhưng nếu không thêm thì sẽ không chịu ngừng, huống chi đối phương tiến lùi có chừng mực, nói chuyện cũng rất đúng mực, nếu là sinh viên, liền lưu lại.

Anh để điện thoại trên lầu, xuống lầu ăn cơm.

Kiều Nhạn đã nấu xong rồi, đang nấu tô thứ hai.

Hai mẹ con ăn cơm luôn luôn chính là Kiều Nhạn bận việc, anh ở một bên ăn, rất ít giao lưu.

"Thanh Sơ."

"Dạ?"

Kiều Nhạn đảo sủi cảo trong nồi, nhìn anh đứng ở một bên cầm cốc đong đo giống như đang trộn dấm trên đĩa, mí mắt cũng chưa nâng "dạ" một tiếng, buông chai dấm, lại đổ thêm thứ gì vào, Kiều Nhạn cũng không thấy rõ.

"Con vừa rồi nói mình có kế hoạch tìm Alpha, là người nào, làm việc gì?"

Phó Thanh Sơ trở lại bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa nói, "Còn trong kế hoạch, chưa có tìm được, mẹ không cần lo lắng, trước kỳ phát tình hẳn là sẽ giải quyết được."

Kiều Nhạn nhìn sủi cảo trong nồi lúc chìm lúc nổi, lời nói trong lòng cũng lăn qua lộn lại, muốn nói lại không biết có nên nói hay không, Thanh Sơ thật vất vả đi xem mắt, đừng lại một câu đẩy ra đi.

"Mẹ, mẹ có việc liền nói, ở trước mặt con không cần lo trước lo sau." Phó Thanh Sơ nuốt xuống một cái sủi cảo, cảm thấy giống như trộm nhiều dấm, có chút chua, hơi hơi nhíu mi, lại bưng ly uống nước.

Kiều Nhạn bưng sủi cảo đi đến bàn ăn ngồi xuống, nói: "Mẹ có quen với một thằng bé, tính tình tốt, công việc cũng rất tốt, vừa vặn anh trai của nó là đồng nghiệp với mẹ, hiểu tận gốc rễ, trong nhà cũng có của cải."

Phó Thanh Sơ cười khẽ, "Giới thiệu...... Bạn trai cho con?"

Kiều Nhạn cười một cái, đưa cho anh thêm mấy cái sủi cảo, ngồi ở đối diện nói: "Thằng bé là bác sĩ, đang làm việc ở bệnh viện nhân dân Bình Châu, tuổi còn trẻ đã là chủ nhiệm, người cũng tuấn tú lịch sự, sạch sẽ, nói chuyện cũng không lớn tiếng, cùng con rất xứng đôi, mẹ xem cũng có đề tài chung."

Mấy năm nay Phod Thanh Sơ ăn không quá nhiều, cũng không giống trước kia chỉ có chấp niệm muốn ăn sủi cảo nhưng không nói rõ, thong thả ung dung mà ăn mấy cái liền bắt đầu uống nước.

Kiều Nhạn nói: "Con có rảnh thì cùng mẹ đi gặp mặt? Hoặc là hôm nào mẹ mang con lặng lẽ đi xem một cái, con cảm thấy không thích hợp chúng ta liền thôi."

"Bệnh viện Bình Châu...... Tên là gì?"

Kiều Nhạn nói: "Họ Mạc, gọi là gì mẹ nhất thời nhớ không rõ, con nếu là nguyện ý suy xét, ngày mai mẹ đi lén lút hỏi thăm."

Phó Thanh Sơ rũ mắt cười một cái, "Không cần, con biết anh ta, hôm nay buổi tối còn ở bệnh viện gặp được."

"Các con quen nhau? Quen như thế nào?" Trong lòng Kiều Nhạn vui mừng, bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng, vội nói: "Con đừng thấy là có đồ ăn liền hướng trong rổ chọn, thật thích hợp mới được, chỉ cần một ngày chưa tới kỳ phát tình, con cũng đừng sốt ruột chọn loạn người."

Phó Thanh Sơ buông cái ly, nói: "Con có chừng mực."

Kiều Nhạn cảm thấy mình quả thực như là một người mẹ mâu thuẫn, một bên hy vọng đứa con trai này đừng bài xích bản thân là Omega mà tìm Alpha vượt qua kỳ phát tình, sinh hoạt bình thường, một bên lại lo lắng bởi vì người ba không nên thân của mình mà lung tung tìm người đánh dấu mình.

Thứ đánh dấu này cùng kết hôn lại không giống nhau, một khi đánh dấu hoàn toàn, người này cơ bản chính là thuộc về đối phương, lại bị một người khác mạnh mẽ đánh dấu, mở khoang sinh sản ra.

Đừng nói quá trình này mạng sống sẽ bị nguy hiểm sau khi qua đi xuất hiện phản ứng, chính là quá trình mở khoang sinh sản ra, này so với chết còn khó.

Kiều Nhạn lại nghĩ, Thanh Sơ nếu là tìm Alpha để trấn an mình, sau lưng lại đi mua cái thuốc cấm kia cải tạo thân thể, này lại so với tìm người lung tung tìm tới đánh dấu mình còn nguy hiểm hơn, chết cũng không biết chết như thế nào.

Kiều Nhạn nghĩ tới nghĩ lui, quay đầu lại nhìn Phó Thanh Sơ, anh đã muốn đi tới cầu thang, giương giọng nói: "Thanh Sơ."

Phó Thanh Sơ quay đầu lại.

Kiều Nhạn nhìn anh vừa lúc đứng ở dưới ánh đèn, ánh đèn màu trắng chiếu vào trên mặt anh, làm cả người anh như là mạ một tầng sương, làm người không thể lại gần.

Lời Kiều Nhạn ở đầu lưỡi lăn vài vòng, rốt cuộc nuốt xuống, ngược lại nói: "Con đã gặp Mạc Cửu, đối với thằng bé có hảo cảm không? Có một chút thích không?"

Phó Thanh Sơ hạ mặt, lại nhấc mí mắt hơi mỏng lên, nói: "Không chán ghét."

Nói xong, anh xoay người lên lầu, đưa lưng về phía phòng khách nói: "Hôm nay quá muộn rồi, mẹ cũng đừng trở về, dưới lầu có phòng cho khách đều đã dọn dẹp rồi, mẹ tùy tiện ở lại đi."

Kiều Nhạn ở phía sau anh phát ngốc, thích chính là thích, không thích chính là không thích, không chán ghét đây là cái cách nói gì?

-

Thẩm Tuyển Ý sau lần lên lớp buổi sáng lần trước, như là dùng xong động lực rồi, liên tục nửa tuần không dậy sớm nổi.

"Hôm nay cậu làm sao lại dậy sớm như vậy?" Triệu Lộ nắm lan can thăm dò, nhìn Thẩm Tuyển Ý đứng ở trước tủ thay quần áo, huýt sáo: "Thẩm đại gia, câu nói kia nói như thế nào nhỉ, công cẩu eo nhân ngư tuyến, một lần làm một năm?"

Thẩm Tuyển Ý mặc quần, quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, "Một lần làm một năm, cậu chết trên giường cũng được."

Triệu Lộ thay đổi phương hướng, nhìn cậu ta từ trước tủ đi đến cửa nhà vệ sinh, "Ai" vừa nói: "Cậu với Hứa Dịch, hai người đều là Alpha, là cậu làm anh ấy hay là anh ấy làm cậu?"

Thẩm Tuyển Ý ngậm bàn chải đánh răng, tay hơi hạ xuống, phun kem đánh răng, súc miệng đẩy cửa sổ nói: "Tổ tiên lưu lại văn tự cùng ngôn ngữ là để cậu nói nhảm?"

Triệu Lộ chắp tay sau lưng nằm ở trên giường, bắt chéo chân nói: "Mọi người đều là người trưởng thành rồi, thích một người khẳng định cả ngày hoặc là muốn nhìn thấy người ta bắn trên người mình, hoặc là nhìn mình bắn trên người của người ta, đừng nói là từ trước tới nay cậu không có suy nghĩ này với Hứa Dịch đi."

"Có bệnh." Thẩm Tuyển Ý một phen đóng cửa sổ lại.

Tống Minh vừa lúc tỉnh, mờ mịt mà mở to mắt, ngáp một cái hỏi: "Ai có bệnh?"

Giường Triệu Lộ cùng Thẩm Tuyển Ý gần nhau, Tống Minh ở đối diện, giữa hai người cách một đường đi, cậu ta hạ giọng hỏi, "Này Minh Tử, lão Thẩm trước kia nói như thế nào?"

"Cái gì nói như thế nào?"

Triệu Lộ "Chậc" một tiếng, nhìn nhìn nhà vệ sinh phương, nhỏ giọng nói: "Cậu ta nói mình có thể thích giáo sư Phó hay không, tối hôm qua cậu ta nói là cậu ta đã nói với cậu, nhưng không nói cho tôi biết."

Tống Minh nhìn bộ dạng bất bình tức giận của cậu ta "Phụt" một tiếng cười, ha ha ha nửa ngày mới nói: "Thẩm đại gia của chúng ta nói, cậu ta chính là cả đời này mẹ nó đều sẽ không thích giáo sư Phó, nếu là cùng thầy ấy ở bên nhau, giáo sư sẽ là ba của cậu ta."

Lúc này, Thẩm Tuyển Ý kéo cửa ra, liếc mắt một cái, "Nghe thấy rồi?"

Triệu Lộ kính nể gật đầu: "Nghe thấy, đúng là kẻ tàn nhẫn."

-

Buổi sáng Thẩm Tuyển Ý muốn đi tới quán bar của Quân Nhiên nhìn xem, thuận đường đi mua di động, lại tới bệnh viện thăm anh ta một chút, kết quả mới mua xong nhận được tin nhắn WeChat của Hứa Dịch.

Hứa Dịch: Tôi có mang đồ cho cậu, tới phòng thí nghiệm lấy.

Thẩm Tuyển Ý nhìn WeChat, khoảng thời gian trước trong nhà Hứa Dịch có chuyện, lúc này mới mấy ngày đã trở lại? Nhìn lại mấy lần, trở về trường học.

Thẩm Tuyển Ý thật lâu không tới phòng thí nghiệm, ngựa quen đường cũ tới cùng lúc Hứa Dịch xách theo đồ đứng ở cửa, đón đầu hỏi cậu: "Làm sao mà cậu lại từ bên ngoài trở về, tối hôm qua không trở về sao?"

Thẩm Tuyển Ý cười nói: "Có trở lại, ngày hôm qua di động hỏng rồi, đi ra ngoài mua cái mới."

Hứa Dịch "À" một tiếng nói: "Ừm, tôi mang đồ cho cậu."

Thẩm Tuyển Ý mỉm cười tiếp nhận, cũng không mở ra, ở trong tay ước lượng, nói: "Từ nhà quay về còn mang quà, xin hỏi một chút Hứa Dịch học trưởng, thứ này là một mình tôi có, hay là mọi người đều có?"

Hứa Dịch bất đắc dĩ mà nói: "Một mình cậu có, thu mua cậu một chút, sau này đừng tới phòng thí nghiệm của giáo sư Phó, cậu lại không thích tôi, hà tất phải làm vậy."

Thẩm Tuyển Ý mặt rũ xuống, đem đồ để ở phía sau, cười khẽ hỏi: "Anh không thích rôi tới phòng thí nghiệm tìm anh?"

Hứa Dịch không phải người sẽ nói nặng lời, luôn luôn ôn hòa, nói chuyện cũng không lớn tiếng, bằng không cũng sẽ không kẹp ở thế khó xử giữa Thẩm Tuyển Ý với Phó Thanh Sơ.

Anh nghĩ nghĩ, nói: "Không phải."

Thẩm Tuyển Ý đi đến lan can dựa vào, rũ mắt thấy cái hộp trong tay không lớn, mí mắt hạ xuống hỏi: "Anh ghét tôi sao?"

Hứa Dịch tức giận mà nói: "Nếu là tôi ghét cậu còn sẽ mang đồ cho cậu sao? Cậu trả lại cho tôi, về sau đừng tới, lại đến liền loạn côn đánh cậu đuổi ra."

Thẩm Tuyển Ý rũ mắt nhẹ nhàng cười, Hứa Dịch nhìn sườn mặt cậu nhất thời có hơi ngây người, kỳ thật Thẩm Tuyển Ý lớn lên rất đẹp, không phải loại đẹp nhẹ nhàng như Phó Thanh Sơ, vẻ đẹp của cậu như giương nanh múa vuốt có tính xâm lược áp bách, làm người không thể bỏ qua, không tự giác bị cậu hấp dẫn.

Thẩm Tuyển Ý mới chỉ có 19 tuổi, là tuổi thanh niên sức sống dạt dào, một thân tin tức tố Alpha còn áp chế không tốt, rồi lại có vẻ làm người không muốn thần phục.

Hứa Dịch ho nhẹ, quay đầu đi ở trong lòng nghĩ, anh biết rõ Thẩm Tuyển Ý căn bản không thích mình, nhưng cậu ta quấn lấy mình rốt cuộc là vì cái gì?

Con ngươi Thẩm Tuyển Ý run lên, nghiêng đầu cười, "Nếu anh không thích, về sau tôi sẽ không theo đuổi anh nữa, cảm ơn món quà của đàn anh."

Hứa Dịch vừa nghe cậu nói như vậy trong lòng tức khắc nhảy nhót, nhưng giây tiếp theo lại bỗng nhiên bốc lên mất mát nhàn nhạt, giống như là có đồ vật vẫn luôn theo đuổi mình, bản thân luôn muốn thoát khỏi, cuối cùng vừa quay đầu lại phát hiện không còn nữa.

Lúc này một sinh viên nữ tên Trần Thanh Uyển trong phòng thí nghiệm đi lên, thấy Thẩm Tuyển Ý cười một cái, hỏi cậu ăn sáng chưa.

Thẩm Tuyển Ý cười nói "Ăn rồi", từ lan can đứng thẳng người, vừa muốn nói gì, tầm mắt đảo qua bỗng nhiên ngưng lại.

Phó Thanh Sơ đứng trong vườn trường đang nói chuyện với người ta, lưng eo vẫn thẳng tắp như cũ, người đàn ông đứng trước mặt kia cũng đứng thẳng người.

Hai người mặc đồ không khác nhau lắm, đều là sơ mi trắng quần tây đen, cũng đeo kiếng giống nhau.

Thẩm Tuyển Ý xuy xuy, thấy người nọ bỗng nhiên đến gần, vươn tay phải về phía Phó Thanh Sơ, lúc anh đưa tay ra, mày hơi hơi cau lại.

Nói chuyện thì nói, nắm tay cái gì.

Một tay Trần Thanh Uyển chống ở lan can, cười tủm tỉm mà nói: "Tôi vừa rồi đi ngang qua, nghe thấy giáo sư Phó nói với anh ta đã lâu không gặp, cho nên đây là bạn cũ sao."

Thẩm Tuyển Ý híp mắt nhìn, dựa theo thân hình này......

Người quen.

Thẩm Khai Tễ.