[11]
"Nhìn xem, em trai chị không phải bị ngốc rồi sao?"
Tôi đã rất ngạc nhiên.
Chậm rãi quay người lại: "Chị?"
Người đẹp nhướng mày, đột nhiên bật cười.
“Em đúng là có cái miệng ngọt ngào, tiểu tử này từ nhỏ đến lớn chưa từng gọi chị."
Không ngờ, không ngờ, tôi còn tưởng là bạn tâm giao của Giang Hành Châu, bạn gái cũ hay gì đó tương tự.
Tôi bực bội lấy một miếng dưa khác và ăn nó.
Giang Hành Châu đẩy đ ĩa trái cây về phía tôi.
“Đừng ăn nhiều quá, lát nữa sẽ không ăn được đâu.”
Tôi gật đầu.
Hóa ra họ là cặp song sinh và cô chị xinh đẹp đã đến gặp Giang Hành Châu ngay khi trở về Trung Quốc.
Ăn tối xong tôi lại lên xe.
Họ đứng bên ngoài trò chuyện nên tôi không thể nghe rõ, Giang Hành Châu vẻ mặt nghiêm túc, còn cô chị xinh đẹp thì ngược lại rất vui vẻ.
Không lâu sau, hai người cũng tới.
Giang Hành Châu lên xe, cô chị xinh đẹp dựa vào cửa sổ chỗ tôi.
"Thành Thành, tới đây."
Tôi liếc nhìn Giang Hành Châu, nghiêng đầu về phía chị ấy, nghe xong liền đỏ mặt.
Đây có phải là hai chị em ruột không, có chắc họ không phải là kẻ thù của nhau không?
Người chị xinh đẹp ngẩng cao đầu rời đi sau khi nói xong.
Tôi nghiêng đầu không dám nhìn người bên cạnh.
Giang Hành Châu gõ nhẹ vào vô lăng: “Cô ấy lại nói với em cái gì không đáng tin cậy?”
"Quay lại."
Tôi nhe tám chiếc răng, mỉm cười với anh: “Giáo sư.”
“Mục đích của chị ấy là yêu cầu em nói cho anh biết.”
Anh đầy vẻ ngạc nhiên, khuyến khích nhìn tôi với một nụ cười.
"Chị ấy nói anh rất muốn cưới vợ nhưng lại không thể làm theo ý mình.”
Tôi nhanh chóng nói xong một hơi, đây chính là điều anh muốn nghe, không liên quan đến tôi.
Giang Hành Châu vẫn cười, chính là xem chuyện đó ghê gớm thế nào.
Anh nheo mắt nhìn: "Em nghĩ thế nào?"
Cái gì mà tôi cảm thấy thế nào, chuyện này không phải để tôi có thể lựa chọn.
"Giáo sư, chúng ta có thể yêu lâu dài như vậy sao?"
Khóe miệng Giang Hành Châu dần mím chặt: "Cũng đúng, nói không chừng quen một thời gian em sẽ đổi tôi."
Sau đó, chị xinh đẹp rủ tôi đi chơi một mình.
Tôi vừa mới biết được.
Khi Giang Hành Châu được bảy tuổi, cha mẹ ly hôn, chị theo cha, anh ấy theo mẹ.
Sau đó đổi tên thành Giang Hành Châu.
Hoá ra Hình Châu chính là tên cũ của anh ấy.
[12]
Tôi chắc chắn rằng Giang Hành Châu có chút không vui.
Tôi phải dỗ dành anh ấy.
Anh đã không lên lớp hai ngày nay.
Tôi đã gửi tin nhắn qua.
[Giáo sư, tối nay hãy đi xem phim, nếu có thời gian thì đừng từ chối.]
Kể từ khi biết đối tượng hẹn hò trực tuyến của mình là Giang Hành Châu, tôi không còn dám gọi anh là bảo bối nữa.
Không có tin nhắn trả lời, tôi đã gửi một cái khác.
[Ăn trưa cùng nhau nhé?]
Chờ một lúc, vẫn không có động tĩnh gì.
Hay tôi nhớ nhầm,có phải bây giờ anh ấy đang lên lớp phải không?
Tôi lục tung lịch dạy của anh ra, không có lớp nào cả.
Gõ từ “bảo bối” và nhấp vào gửi.
[Tôi đang họp, gặp lại sau.]
Nói xong, tôi đang định rút lại hai chữ đó thì Giang Hành Châu lại gửi một chữ khác.
Chỉ một từ thôi, [ừm]
Hmm? Em đang gọi anh đấy bảo bối, anh có đủ can đảm để đáp lại không?
Trong rạp chiếu phim, tôi thực sự đã gặp Chu Nam và hai người bạn của anh ấy.
Cũng may Giang Hành Châu đi mua trà sữa cho tôi, nên tôi đến lấy vé trước.
"Thật trùng hợp, em định xem cái nào vậy?" Chu Nam đưa cho tôi tấm vé của anh ấy.
Anh ấy thực sự ngồi phía sau tôi và Giang Hành Châu.
“Tôi còn chưa mua vé nên không biết nên xem phim nào.”
" Em đến một mình à?"
"A, đúng là một mình."
Trong lòng cầu nguyện, Giang Hành Châu đừng bao giờ xuất hiện lúc này.
Chu Nam còn nói: "Anh khuyên em nên xem bộ phim này, rating khá cao, đứng thứ hai."
Bạn bè của anh ấy nói thêm vào, thổi phồng bộ phim lên.
Không biết phải làm thế nào, Giang Hành Châu có lẽ không muốn người khác biết mình yêu chính sinh viên của mình, có lẽ sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh ấy.
Tôi định đi xem phim cùng Chu Nam và những người khác trước, sau đó gửi tin nhắn cho Giang Hành Châu.
Đúng lúc tôi vừa định nói đồng ý.
"Em đã có vé chưa?"
Cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, tôi chậm rãi quay người lại, nháy mắt với anh ấy ra hiệu.
Giang Hành Châu nhắm mắt làm ngơ, anh và Chu Nam chạm mắt nhau.
Không sao, không sao, Chu Nam không phải sinh viên chuyên ngành tài chính nên chắc chắn không biết anh ta.
"Chú Giang."
…….
Giang Hành Châu cười, ôn hòa nói: "Được, xem phim xong tôi sẽ đưa cậu trở về."
Nói xong, anh lắc ly trà sữa trên tay trước mặt tôi.
“Uống ngay hay đợi?”
Tôi chết lặng, thế giới sụp đổ.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Chu Nam nói bọn họ định đi ăn tối, còn hỏi tôi và Giang Hành Châu có muốn đi cùng không.
Tất nhiên tôi thậm chí không nghĩ đến điều đó và đã từ chối.
Không biết làm cách nào mà tôi đã ở trong xe.
Giang Hành Châu hỏi tôi: "Em không muốn người khác biết mối quan hệ của chúng ta à?"
“Không, em sợ anh không muốn, yêu sinh viên của mình cũng không hay lắm. Đó có phải là vi phạm đến đạo đức của giáo viên không?”
"Em có nghĩ rằng tôi đã vi phạm đạo đức của giáo viên?"
"Dĩ nhiên là không."
Giang Hành Châu hơi nghiêng người sang và nhìn tôi.
"Thành Thành, mặc dù chúng ta có thân phận đặc biệt, nhưng tôi hy vọng em biết mối quan hệ của chúng ta là thẳng thắn, tôi sẽ không công khai, nhưng cũng sẽ không giấu giếm."
[13]
Tôi nghĩ mối quan hệ của tôi với Giang Hành Châu là hoàn hảo.
Vì vậy tôi đã đưa ra yêu cầu.
"Sau này anh có thể yêu cầu em trả lời các câu hỏi ít hơn được không?"
Giang Hành Châu mặt đầy nụ cười: "Không được."
Không hề do dự?
ĐƯỢC RỒI!
Giờ học sau đó, đến lúc đặt câu hỏi, tôi chủ động giơ tay và trả lời.
Các sinh viên khác khen tôi là một chiến binh.
Dần dần, những người bạn học cùng lớp cũng biết tình yêu giữa tôi và Giang Ma Đầu.
Kết quả là bây giờ mọi người đều không sợ anh ấy.
Một số bạn dũng cảm không trả lời được thẳng thắn nói rằng sẽ nhờ vợ thầy trả lời.
Tôi cảm thấy tôi đã hiểu một chút về Giang Hành Châu.
Bề ngoài, anh ấy trông như một người lãnh đạm, kinh nghiệm, nhưng thực tế anh ấy cũng có một mặt trẻ con.
Một lần, anh ấy hỏi tại sao tôi không gọi anh ấy là "bảo bối" nữa, liệu có phải tôi thấy anh ấy già hay không.
Tôi cảm thấy mình một đầu đầy đen tối, vì khi tôi nghe bài giảng và nhìn anh ấy, từ "bảo bối" lại hiện lên trong đầu tôi.
Còn năm ngày nữa sẽ là ba tháng kể từ khi tôi và Giang Hành Châu bắt đầu mối quan hệ.
Tôi rất lo lắng, vì tình đầu của tôi đã nguyền rủa rằng tôi sẽ không có một mối tình trên ba tháng.
Và đúng như vậy, hai mối tình sau đó đều không vượt qua ba tháng.
Người yêu cũ lâu nhất, chia tay sau hai tháng hai mươi chín ngày, thật đột ngột, thực sự giống như bị ma ám vậy, quyết định chia tay với tôi, dù tôi cầu xin anh ta để thêm hai ngày nhưng cũng không được.
Tôi đặt tay lên cằm và nhìn chằm chằm vào Quý Lạc bên kia điện thoại.
"Quý Lạc, cậu nghĩ tớ nên làm gì?"
"Điều này dễ rồi, chia tay rồi tìm một người khác thôi."
Tay tôi lảo đảo, suýt chút nữa đập vào bàn.
"Nhưng tớ không muốn chia tay."
Cuối cùng, cô ấy đặt xuống điện thoại và nhìn thẳng vào tôi.
"Cậu có bao giờ nghĩ rằng, mối tình trước đây của cậu không lâu là vì cậu thích đàn ông già hay không... "
.......
[14]
Hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn 3 tháng.
Sau bữa tối, tôi dựa vào người Giang Hành Châu không muốn đi, nếu như anh ấy có dấu hiệu muốn chia tay, tôi còn có thể lập tức ngăn chặn.
Tôi phải phá bỏ lời nguyền không yêu quá ba tháng.
“Hôm nay có chuyện gì mà dính người như vậy?”
"Em chỉ muốn ở bên anh."
Giang Hành Châu xoa đầu tôi: “Vừa ăn xong, chúng ta ra sân đi dạo.”
Và rồi tôi tình cờ gặp lại người yêu cũ ở sân chơi. Nước đi này tôi thật sự không lường trước được.
Tôi muốn giả vờ như không biết anh ta nhưng anh ta nhất quyết muốn đến.
"Yo, đây không phải là người yêu cũ của tôi sao?"
“Chào Đường Lâm, đã lâu không gặp.” Tôi giả vờ bình tĩnh.
"Mối tình này đã vượt quá ba tháng sao?" Đường Lâm trầm ngâm nhìn Giang Hành Châu.
Mẹ kiếp, lần đầu tiên tôi hung dữ đến thế, chửi thề ngàn lời.
"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì." Tôi kéo Giang Hành Châu đi.
Đường Lâm tiếp tục đi theo.
"Sao vậy, anh quên mất, em đã cầu xin anh hẹn hò với em ba tháng rồi mới chia tay."
Giang Hành Châu đứng ngồi không yên.
Sân chơi tối mờ nên tôi không thể nhìn rõ mặt anh ấy.
Trái tim tôi lạnh ngắt.
Giang Hành Châu nắm tay tôi một cách mạnh mẽ.
“Người bạn học này, sau khi chia tay, điều cơ bản nhất là không được dây dưa với người yêu cũ.”
Đường Lâm mỉm cười.
“Tôi không quấy rầy cô ấy, tôi chỉ tò mò thôi, cô ấy muốn phá bỏ lời nguyền yêu không quá ba tháng nên mới hẹn hò với tôi. Đây không phải là chuyện hiếm gặp nên tôi chỉ muốn hỏi liệu điều ước của cô ấy có thành hiện thực hay không."
Tôi sững sờ đứng ra sau lưng Giang Hành Châu.
“Đường Lâm, xin lỗi, chuyện này thực sự là do tôi không đúng.”
"Không cần xin lỗi, là anh quá tự tin, anh tưởng ba tháng ở bên nhau, em sẽ thích anh. Về phần tại sao lại chia tay vào ngày cuối cùng, bởi vì anh tuy ngu ngốc, nhưng cũng không đến mức phạm tội tày đình."
Đường Lâm một hơi nói xong, liền quay đầu mà đi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Giang Hành Châu không rõ sắc mặt.
"Giáo sư, anh muốn chia tay em à?"
Khi nói đến hai chữ "chia tay", mũi tôi cảm thấy hơi cay, và nước mắt trào ra không ngừng.
Giang Hành Châu lấy một tờ giấy để lau nước mắt cho tôi.
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Vì em là một cô gái tồi." Nước mắt tôi càng rơi nhiều hơn.
Giang Hành Châu kéo tôi vào lòng: "Vậy em thích tôi không?"
"Thích, rất thích, rất rất thích."
Tôi dựa vào lòng anh, nghe trái tim anh đập loạn nhịp.
Anh nói: "Anh cũng vậy."
(Hoàn)