Chương 44

Hắn cụp mắt xuống.

Úc Lê ngoan ngoãn đứng trên bậc thang, lặng lẽ nhìn về phía hắn.

Tạ Lê đi tới, ngồi xuống bậc thang cao nhất trong ba bậc thang mà cô bé đang đứng, đôi chân dài thẳng tắp chạm đất bên dưới bậc thang.

Lúc này còn quá sớm, các cửa hàng phía sau vẫn chưa mở cửa, hắn không cần lo sẽ cản đường và ảnh hưởng đến việc kinh doanh của đối phương.

Tạ Lê nghiêng đầu, "Ngủ một lát?"

Úc Lê sửng sốt, lắc đầu.

Cô bé cảm thấy sau khi anh trai rời khỏi tầm mắt, Tạ Lê dường như có chút khác biệt——Ánh mắt và cảm xúc đều lười biếng hơn nhiều, trông có vẻ không có sức sống, vẻ mặt không còn hứng thú.

Giống như một món đồ chơi máy móc bị rút "pin".

Tạ Lê hỏi: "Ngày nào Úc Duệ cũng đến trường đón em đi học, sau đó mới đến trường sao?"

Úc Lê hoàn hồn, gật đầu, "Anh trai phải đi đi lại lại giữa nhà và trường, rất vất vả. Em nói không cần anh ấy đưa đón, nhưng anh ấy không yên tâm."

"Không có người lớn nào khác giúp cậu ấy sao?"

"Người lớn..." Úc Lê lắc đầu, rồi cúi đầu, "Anh trai nói mẹ mất khi em còn rất nhỏ, trong nhà chỉ có người đó. Người đó không phải là ba, ông ta không bao giờ quan tâm đến chúng em, lúc nào cũng say khướt, luôn mắng anh trai, trước đây còn hay lấy trộm tiền mà anh trai vất vả kiếm được... Chính vì ông ta nên anh trai mới vất vả hơn."

Nghe lời Úc Lê nói, Tạ Lê nắm chặt các khớp ngón tay, vô thức siết nhẹ. Hắn nhớ đến vết đỏ mờ mà hắn nhìn thấy trên má Úc Duệ vào tuần trước.

Trước đó hắn tưởng đó là kết quả của cuộc tranh cãi giữa lớp trưởng 3 tốt với cô bạn gái bí ẩn mà cậu giấu giếm, nhưng bây giờ nhìn lại, thì rất có thể đó là bóng dáng của một vụ bạo lực gia đình.

Úc Duệ…

Có ham muốn với một người như vậy là tự chuốc lấy đau khổ.

Không chỉ phải chịu đựng sự dày vò của ham muốn, mà còn phải chịu đựng sự day dứt của lương tâm.

——Thậm chí trước khi quen biết Úc Duệ, hắn đã nghĩ rằng mình không còn thứ đó nữa.

Tạ Lê tự giễu cười một tiếng.

Hắn quay đầu lại, đưa tay xoa đầu cô bé, "Được rồi, đừng buồn nữa. Sau này anh trai Tạ Lê cũng ở đây, sẽ không để anh trai em vất vả như vậy nữa, càng không để bất kỳ ai bắt nạt cậu ấy nữa. Ngay cả người đó cũng không được."

Úc Lê ngẩng đầu lên, đầy hy vọng, "Thật sao?"

"Ừ." Tạ Lê suy nghĩ một chút, "Úc Duệ đã mua điện thoại cho em chưa?"

"Rồi ạ. Anh trai sợ em gặp chuyện, nói có chuyện gì thì gọi điện cho anh ấy."

"Vậy thì anh cho em số điện thoại của anh——Khi cậu ấy có chuyện gì, em có thể gọi điện cho anh."

"Cảm ơn anh Tạ Lê!"

"Ừ, vậy thì kể cho anh nghe những chuyện khác về cậu ấy đi?"

"Vâng!"

Lúc này, Úc Duệ đang đạp xe trên đường, cậu không biết rằng những chuyện lớn nhỏ và thói quen của mình đã bị em gái ruột lấy đi để "đổi" số điện thoại của Tạ Lê.