Chương 22

Nhưng họ vẫn không cam lòng bỏ qua tiền công khi đòi nợ thuê. Thanh niên đứng bên phải Úc Duệ chợt nảy ra một cách.

“Nếu tao nhớ không nhầm thì mày còn đứa em gái nhỉ. Mày trẻ người non dạ không biết sợ, chẳng lẽ cũng không lo em gái mày ra đường gặp sự cố gì à? Con bé nhỏ như vậy, bất cẩn bị trầy mặt thì sao…”

Chưa kịp dứt lời.

Thiếu niên mới đây còn nở nụ cười ôn hòa lúc này đột nhiên bùng nổ.

Không ai kịp phản ứng.

Khi họ hoàn hồn, tên đồng bọn vừa nói ban nãy đã bị đá, va mạnh vào góc nhọn của bậc thang phủ đầy bụi.

Mặt thiếu niên tái nhợt, ánh mắt u ám, từ cơ mặt căng chặt cho đến đường nét sắc sảo dưới cằm đều như một lưỡi dao sắc bén có thể làm tổn thương kẻ khác.

Cậu nhìn chằm chằm yết hầu đối phương, cổ họng phát ra tiếng hầm hè do kìm nén.

“Mày, mày làm gì!” Cuối cùng những người xung quanh đã kịp phản ứng.

Nụ cười trên mặt Úc Duệ biến mất.

Cậu nghe thế ngước mắt, xung quanh con ngươi đen láy là những đường tơ máu đỏ nhạt. Thiếu niên bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng, nhưng giọng thốt ra lại gằn rất mạnh.

Đá tên thanh niên đang vùng vẫy trên mặt đất xong, cậu ngẩng đầu nhìn từng người một.

Ánh mắt hung tợn và tiếng nói gầm gừ khiến người nghe lạnh sống lưng:

“Nếu em gái tôi gặp chuyện, thì các người, và tôi, đừng ai hòng sống nữa. Nhé?”

“Khụ khụ, khụ…”

“Mẹ nó, nhóc này đánh ác thật chứ, không phải học sinh gương mẫu à? Sao liều vậy?”

“Xui như chó. Thằng ba, mày không sao chứ?”

Thanh niên bị bóp đỏ cả cổ nghe thế xua tay, có thể thấy gã tạm thời chưa nói chuyện được.

“Đại ca, bọn mình về vậy à?”

“Chứ sao nữa. Mày cho nó số ông chủ Chiêm rồi đấy thôi?”

“Em… thì em thấy nó bóp cổ thằng ba như muốn liều chết với bọn mình…”

“Đại ca, em thấy nó không giống đang dọa người đâu, nó điên thật đó. Loại người này liều lắm, bọn mình không cần cương với nó quá.”

“Em cũng thấy vậy…”

Mấy thanh niên vừa nói vừa xụ mặt xuống lầu, kẻ đi đầu được gọi là đại ca cũng đanh mặt, tay đút túi quần đi tới góc rẽ tầng hai.

Vừa rẽ sang đã dừng bước.

Mấy tên phía sau không để ý va trúng, mấy tiếng “Á” lần lượt vang lên.

“Shh, có mắt không hả! Biết nhìn đường không!” Đại ca bị va đau cả vai, quay qua tát thẳng lên đầu tên thanh niên sau lưng mình rồi quay ngược lại với vẻ hung tợn.

Gã chỉ vào nam sinh đang đứng dựa lan can ở góc rẽ như không có xương sống, “Mẹ mày đường bao lớn mà mày chặn như vậy hả? Muốn chết à!”

Vừa dứt lời thì vươn tay định túm hắn, nào ngờ bị túm ngược khiến hai đầu gối bất giác khuỵu xuống đất. Cú va mạnh khiến gã loáng thoáng nghe cả tiếng xương gãy di lệch của mình, đau đến kêu oai oái.

“Buông… buông, buông ra… Em sai rồi em sai rồi…”

“Mày sai rồi? Không, mày đâu có sai.”

Vặn tay gã thanh niên ra sau một cách dễ dàng, người vốn đang dựa lan can cũng khom người theo. Hắn đè hờ lên gã thanh niên đang quỳ, cười hời hợt.

“Tao đang muốn chết mà. Chỉ không biết mày tiễn vong tao được hay không thôi?”

Nói xong thì ngẩng đầu cười toét miệng, ánh mắt như kẻ tâm thần.

“Hay là thử xem?”

Người bị hắn nhìn là tên thanh niên lên tiếng châm chọc Úc Duệ ban nãy, bấy giờ vẫn còn bụm cổ. Không biết có phải bị dọa rớt lá gan rồi không mà gã phải lùi tận vài bước mới đứng vững được trước cái nhìn của Tạ Lê.

Nếu bảo rằng ánh mắt trước đó của Úc Duệ trên lầu khiến họ cảm thấy thằng nhóc này quá liều, thì người đang đứng đây, người khống chế khiến đại ca của họ gào lên vì đau mà vẫn cười tủm tỉm trông có vẻ cực kỳ hưởng thụ… chỉ khiến họ cảm thấy sợ hãi trong vô thức.

Là một thằng điên, hoặc là thằng biếи ŧɦái.

Cũng có thể là cả hai.

Trong bầu không khí yên tĩnh này, một thanh niên như nghĩ đến điều gì bỗng rùng mình. Gã thử bước vài bước hòng đổi góc nhìn khác sáng hơn.

“Là, là anh Lê à?”

“…”

Nụ cười của Tạ Lê nhạt đi, liếc sang.