Chương 14

Úc Duệ thả lỏng, cởi cặp ra đi vào lớp.

Tiết tự học sáng của ngày đầu tiên, do giáo viên chưa giao bài về nên khá yên bình, ngoài việc múa bút bù bài tập thì mọi người cũng chưa có gì khác để làm.

Úc Duệ đến muộn, vừa vào lớp đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Có người muốn tranh thủ nói gì đó nhưng chợt trông thấy Điền Học Khiêm với đôi mắt sắc lẹm đi sau lưng cậu.

Mấy tên muốn lên tiếng châm chọc đều im thin thít, rụt đầu rụt cổ về.

Úc Duệ đến chỗ của mình một cách suôn sẻ, nhưng không ngồi xuống.

Cả lớp sợ Điền Học Khiêm nhưng vẫn có ngoại lệ: có một ánh nhìn như sắp hóa thành thực thể “bám” lên người Úc Duệ, dù Điền Học Khiêm liếc sang, người nọ cũng không chịu thôi.

Xin hỏi ai bạo gan đến thế, Úc Duệ chẳng cần động não cũng đoán được câu trả lời.

Nụ cười ôn hòa trên môi nhạt dần, Úc Duệ quay lưng với cả lớp, gương mặt trở nên lạnh nhạt.

Cậu ngước mắt. Hình ảnh xuất hiện phía trước là Tạ Lê đang chống một tay lên mặt bàn cười với mình.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Lớp trưởng, chào buổi sáng.”

“…”

Úc Duệ rất ghét nụ cười của Tạ Lê.

Thật ra thì khuôn mặt của Tạ Lê thuộc kiểu góc cạnh, mắt mũi sâu và có nét hơn những người đồng trang lứa, đôi con ngươi đen như muốn hút người khác vào trong. Môi mỏng khẽ nhếch, cười lên thêm phần đặc biệt.

Nếu Tạ Lê cười như vậy với mọi người, Úc Duệ sẽ không bao giờ hoài nghi khi có một nửa số người ủng hộ đã lấy đi danh hiệu “hotboy trường” từ cậu sang đặt cho Tạ Lê.

Nhưng Úc Duệ không thích Tạ Lê và nụ cười của Tạ Lê, đây gần như là bản năng động vật.

Cậu cảm nhận được sự nguy hiểm ngay từ khi Tạ Lê nở nụ cười đầu tiên với mình. Đôi mắt đen như vực sâu không đáy có vẻ đang cất giấu khát khao rùng rợn muốn róc xương hút máu cậu, khiến cậu rợn người.

Đêm qua trên đường về nhà, Úc Duệ suy nghĩ hồi lâu vẫn chẳng tài nào hiểu nổi rốt cuộc mình đã làm gì động chạm tới Tạ Lê, thậm chí còn cân nhắc xem nên làm thế nào để hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người, dù sao cũng phải học cùng lớp hai năm nữa. Nhưng vào buổi sáng tâm trạng tồi tệ mà lại thấy nụ cười khiến mình càng thêm chướng mắt thế này, Úc Duệ chẳng thể tỏ thái độ tốt đẹp được.

Hòa hoãn quan hệ con mẹ gì.

Tại sao cậu phải hòa hoãn quan hệ với một tên điên cứ thích nhìn mình bằng ánh mắt như thế?

Úc Duệ đặt cặp xuống, xoay người định ngồi vào ghế.

Bỗng, cánh tay cậu bị ai đó túm lấy kéo ra sau. Úc Duệ bất ngờ loạng choạng vài bước.

Lớp học lặng ngắt như tờ, bắt đầu có người quay đầu nhìn họ.

Đón nhận những ánh mắt hóng hớt đang lũ lượt hướng về phía mình, Úc Duệ bực bội vô cùng: Nếu biết trước tên điên này còn để bụng luôn câu “Chào buổi sáng”… thì cậu đã không so đo với cậu ta rồi.

Úc Duệ kìm nén cảm xúc trong lòng, quay đầu lại.

Giọng nói vọng vào tai các bạn học sinh vẫn bình tĩnh và ôn hòa: “Bạn Tạ Lê…”

Tạ Lê đanh mặt nhìn chằm chằm má phải của Úc Duệ.

Dường như khi nghe thấy tiếng Úc Duệ, Tạ Lê mới hoàn hồn, ánh nhìn dời từ mặt Úc Duệ sang mắt cậu.

Tạ Lê gằn giọng: “Mặt cậu bị gì vậy?”

Úc Duệ sửng sốt.

Cậu có soi gương trước khi ra ngoài, cái tát hôm qua khá mạnh, da cậu lại nhạy cảm dễ để lại dấu nên đến sáng nay cũng chưa mất hẳn.

Nhưng rất khó phát hiện, không thì cậu đã chẳng đi học, lẽ ra bây giờ đã mờ đến gần như không còn mới đúng.

Thấy Úc Duệ im lặng, Tạ Lê lặp lại lần nữa với giọng trầm hơn hẳn: “Mặt cậu bị gì.”

Có thêm nhiều người nhìn sang.

Úc Duệ nhíu mày, hạ giọng nhượng bộ, “Ngủ đè trúng.”

“…”

“Buông tay.”

Tạ Lê vẫn lặng thinh.

Ngày càng có nhiều tầm mắt rút cạn kiên nhẫn của Úc Duệ. Cậu ra sức kéo tay về thoát khỏi sự khống chế của Tạ Lê.

Úc Duệ cụp mắt nhìn Tạ Lê đầy lạnh lùng và cảnh cáo.

Môi mỏng của Tạ Lê mím chặt, hàng mày nhướng cao.

Khoảnh khắc ấy, Úc Duệ như trông thấy núi lửa nổ tung nơi đáy mắt Tạ Lê, có vẻ Tạ Lê lúc này đang dằn xuống thứ cảm xúc khủng bố đang trào dâng trong lòng.

Nhưng ngọn núi lửa ấy chỉ bùng nổ trong thầm lặng.