Chương 12

"Ưʍ..."

Khi Dịch Thần Hi tỉnh lại, thứ đập vào mắt chính là một tầm rèm màu trắng mềm mại. Nàng ngây ra một lát, đôi mắt màu xanh lộ ra một sự luống cuống, nàng…đang ở đâu?

Dịch Thần Hi từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó, trong đầu hiện lên những đoạn ngắn trên xe ngựa, những hình ảnh đó nhanh chóng nhuộm đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.

Nàng dường như đã làʍ t̠ìиɦ với công tử... Nàng còn nghĩ cảm giác đó cũng không tệ...a….a…a

Ngay khi suy nghĩ của Dịch Thần Hi bay lượn, cửa đột nhiên mở ra, ánh mắt của Công Thừa Mạc ngay từ lúc bước vào cửa đã bị bóng hình xinh đẹp trong tấm màn trắng hấp dẫn.

"Nghỉ ngơi thế nào?"

Giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn mang chút dịu dàng đột nhiên nổ tung bên tai Dịch Thần Hi, khiến trái tim nàng như ngừng lại.

Ngước mắt lên liền nhìn thấy chiếc mặt nạ quen thuộc, trong lòng Dịch Thần Hi không khỏi lướt qua một tia mất mát, nhưng lại nhanh chóng phục hồi:

"Công tử..."

Nghe âm thanh ngọt ngào của nàng, ánh mắt Công Thừa Mạc dịu hơn, hắn "Ừ" một tiếng.

"Ta đã sai tỳ nữ chuẩn bị nước tắm cho nàng."

Nhìn thấy nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt, Công Thừa Mạc quay đầu đi ho nhẹ một tiếng, tiểu cô nương này đúng là ngây thơ không biết sự đời.

Nhớ đến cảnh khi gặp nàng, hắn lại tức giận, trước đó hắn với nàng chỉ là người xa lạ, vậy mà lần đầu tiên gặp, nàng đã…., Hừ, nữ nhân này có phải cũng như thế với những nam nhân khác hay không…

Nghĩ đến khả năng này, mắt Công Thừa Mạc đột nhiên tối sầm lại, hắn sải bước về phía trước, thô bạo kéo tấm thảm ở bên cạnh quấn chặt thân thể nangd.

"Công..."

Dịch Thần Hi hoảng hốt, đi tắm... Nghĩ đến điều gì đó, trong đôi mắt màu xanh của nàng loé lên một tia lo lắng, nàng há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của Công Thừa Mạc ngắt lời:

"Sau này không được phép ra ngoài mà không mặc y phục."

Giọng nói lạnh hơn trước vài độ, khiến cho Dịch Thần Hi sững sờ, nàng chớp chớp mắt, công tử dường như không vui, nhưng mặt nạ đã che khuất khuôn mặt hắn, Dịch Thần Hi muốn quan sát thêm cũng không thể.

Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của Dịch Thần Hi, Công Thừa Mạc cũng không nói gì thêm, mà chỉ ra lệnh cho người bên ngoài vào:

"Vào đi."

Vừa dứt lời, cửa phòng lại bị mở ra, tỳ nữ đã đợi bên ngoài từ rất lâu bước vào, trong tay cầm dụng cụ tắm rửa, đi thẳng đến phía sau bức màn trong phòng, bắt đầu bận rộn, ai cũng cúi đầu, không dám nhìn trộm hai người ở đây.

Một lúc sau, công việc chuẩn bị sơ bộ cho việc tắm rửa đã sẵn sàng, Công Thừa Mạc giơ tay lên, tỳ nữ hành lễ rồi lui ra. Thấy vậy, trong đôi mắt ngây thơ của Dịch Thần Hi có chút tò mò.

Nam nhân đi đến trước mặt nàng, vươn tay ra bế nàng lên, cơ thể bay lên không trung, khiến nàng hoảng sợ.

Công Thừa Mạc nhìn nữ nhân đang ngoan ngoãn nép vào trong lòng mình, thấy khóe miệng nàng bởi vì hoảng sợ mà mấp máy lên xuống, cơ thể mịn màng lộ ra ngoài không khí run lên, Công Thừa Mạc không hiểu sao lại có chút nghiện.

Khi ánh mắt hắn chạm vào vỏ ngọc trai trên ngực nàng, trong đôi mắt đen láy lóe lên sự nghi ngờ, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.

Ngay khi Dịch Thần Hi nhận thấy được hơi nóng của nước, đầu lập tức tỉnh táo lại,

"Công tử, chờ một chút."

Giọng nói chứa đựng lo lắng, run run rẩy rẩy, khiến trái tim Công Thừa Mạc ngứa ngáy, cổ họng hắn chuyển động vài lần, nhưng giọng nói vẫn như mọi khi,

"Có chuyện gì?"

"Công tử, ta..."

Dịch Thần Hi vừa định từ chối tắm, nhưng khi ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Công Thừa Mạc, nàng không khỏi sững sờ trong giây lát, đôi mắt của công tử thật đẹp...

Đẹp hơn cả đôi mắt của nhị ca.

Nhìn tiểu cô nương trong ngực đột nhiên không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào chính mình với đôi mắt hồn nhiên sạch sẽ, khiến hắn muốn đè nàng ra rồi nhuốm bẩn.

Nghĩ như vậy, Công Thừa Mạc lặng lẽ hít sâu một hơi.

Mặc dù vừa mới làm một lần trên xe ngựa, nhưng thân thể Dịch Thần Hi vẫn trắng nõn không tì vết, không có một chút ứ thanh.

Mặc kệ Dịch Thần Hi sững sờ như bị hút mất hồn, Công Thừa Mạc vẫn không dừng lại, hắn nghĩ, tốt nhất là hắn nên đưa người xuống nước trước, nếu không, có lẽ hắn sẽ không nhịn được.