Chương 7

Máu chảy ra từ miệng vết thương ở đuôi “Giao nhân tàn tật” đã thu hút một lượng lớn cá ăn thịt, một đàn cá mập miệng mang răng cưa lao tới, ánh mắt Lam Giao sắc bén, vung cái đuôi dài hai mét về phía cá mập gần nhất khiến nó bị hất văng ra xa, nội tạng của cá mập bị xé toạc, nôn ra một ngụm máu. Những con cá mập khác sợ hãi, vây quanh con mồi không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cơn giận của Lam Giao không có chỗ phát tiết, đàn cá mập không biết tốt xấu xông tới săn con mồi, không khác gì đâm trúng họng súng.

Cậu há miệng, phát ra sóng âm mạnh mẽ, trong nháy mắt mấy trăm con cá mập bị điểm huyệt, mất đi khả năng hành động, Lam Giao một tay ôm lấy “giao nhân tàn tật” một tay phóng ra móng vuốt, cơ thể như tia chớp, xuyên qua đàn cá mập, nơi nào cậu đi qua, máu tươi nhuộm đỏ nước biển.

Mười phút sau, cậu mang theo “giao nhân tàn tật” bơi về đáy biển sâu, để lại đằng sau lớp máu cùng mảnh xương thịt vương vãi, nơi đó trở thành bữa tiệc Thao Thiết của loài cá ăn thịt khác.

Lam Giao trở lại quần thể san hô, mở vỏ sò ra, đem “giao nhân tàn tật” cẩn thận đặt vào bên trong.

“Giao nhân tàn tật” cơ thể nhỏ xinh, nằm ở vỏ sò, còn thừa rất nhiều không gian.

Biển sâu u ám, nhìn không rõ lắm, Lam Giao sờ vòng tay trữ vật trên cổ tay trái, một lúc sau, một hạt châu nở rộ sáng chói xuất hiện bên tay phải hắn.

Đây là Giao Nhân Châu.

Trong cuộc đời của giao nhân chỉ có một viên Giao Nhân Châu, hình thành ở đuôi cá, sống càng lâu, Giao Nhân Châu càng lớn, có nhiều công dụng, thường xuyên trở thành Tị Thủy Châu cùng đèn chiếu sáng.

Trong tay Lam Giao có hai viên Giao Nhân Châu, to bằng quả bóng bàn, là di vật mà cha mẹ cậu để lại.

Giao Nhân Châu vừa xuất hiện, bốn phía sáng như ban ngày, chiếu rõ “giao nhân tàn tật” trong vỏ sò.

Lúc trước vội vàng cậu chỉ nhìn thoáng qua, còn không kịp nhìn kỹ, lúc này cẩn thận đánh giá, giá trị tức giận của Lam Giao tăng vọt.

Đây rõ ràng là một giao nhân thành niên!

Hắn bị ngược đãi đáng sợ!

Ngoại trừ vết thương trên đuôi, trên người có nhiều vết bầm tím cùng gãy xương, hắn ta chết trong đau đớn

Lam Giao nắm chặt tay.

Giao nhân đều bênh vực người mình, tuyệt không cho phép đồng loại bị người ngoài bắt nạt và làm tổn thương. Giờ phút này, cậu hận không thể lao ra mặt biển, chính tay gϊếŧ chết hung thủ.

Tuy nhiên, lý trí đã thắng tình cảm.

Giao Nhân Vương từng dạy cậu rằng không bao giờ được hành động vội vàng mà chưa chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối không thể làm việc qua loa.

Sau khi tỉnh lại thế giới thay đổi như thế nào, cậu hoàn toàn không biết gì cả.

Ánh mắt Lam Giao rơi xuống chiếc đồng hồ kim loại trên cổ tay phải của “giao nhân tàn tật”.

Hai phút sau, cậu tìm ra chức năng của chiếc đồng hồ kim loại.

Đây là một sản phẩm công nghệ cao, tên là thiết bị nhận dạng, giống như điện thoại thông minh ở thế kỷ 21, có đầy đủ chức năng, chứa thông tin nhận dạng, không chỉ chống nước, chống cháy mà còn chống sốc. Từ đồng hồ phóng ra màn hình ảo, may mắn thay, các chữ là chữ hình vuông mà Lam Giao quen thuộc.

Biển sâu không có internet, Lam Giao chỉ có thể xem phần mềm ứng dụng khác trong thiết bị nhận dạng.

Cậu tìm thấy nhật ký của “giao nhân tàn tật”.

Tuy rằng xem trộm nhật ký của người khác là vô đạo đức, nhưng hiện tại tình huống đặc biệt, cậu cầu hiểu biết về thế giới bên ngoài.

Chắp tay trước ngực, Lam Giao xin lỗi mặc niệm vài câu, cầm lấy tay trái của “giao nhân tàn tật”, dùng vân tay mở ứng dụng.

Có rất nhiều nhật ký, gần như “giao nhân tàn tật” có ký ức liền bắt đầu viết nhật ký, để lấy được thông tin có ích, Lam Giao tìm nhật ký sớm nhất và gần đây nhất.

Tuy rằng rất nhiều nội dung cậu đọc không hiểu, nhưng có thể rút ra một ít kết luận.