Chương 20

5000 năm trước, địa cầu đã trải qua một trận đại kiếp nạn hủy diệt thế giới, toàn bộ vỏ quả đất đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cho tới bây giờ, trừ bỏ lục địa Á-Âu còn sót lại, cái đại lục khác toàn bộ chìm vào đáy biển.

Bởi vì không gian sống cùng nguồn năng lượng tài nguyên hạn chế, những con người sống sót sau thảm họa quyết chí tự cường, phát triển khoa học kỹ thuật công nghệ vói tốc độ cao, chế tạo phi thuyền vũ trụ, lao vào vũ trụ mênh mông tìm kiếm lối thoát, đã trải qua tìm kiếm lâu dài, cuối cùng con người rời khỏi trái đất, di cư đến hành tinh khác, tiến vào thời đại tinh tế.

Trên đại lục xa xưa, có số ít người dân sinh sống vì không muốn rời khỏi Trái Đất, cùng với một căn cứ đóng quân phương Đông. Trong căn cứ trừ bỏ quân đội, còn có trung tâm điều dưỡng nhân ngư.

Lam Giao là một nhân ngư thân thể khỏe mạnh, được đưa vào khu hồi phục sức khỏe

Nói là phòng bệnh, không bằng nói là một bể bơi nhỏ được trang bị ấm cúng

Nhân ngư bản chất là cá, không thể sống thiếu nước.

Sau khi Lam Giao tiến vào trong nước, chậm rãi bơi qua lại hai vòng, đã quen với sự bao la rộng lớn của biển cả, hồ nước nhỏ này thật sự không đủ nhìn. Cậu không có hứng thú bước ra khỏi mặt nước, dựa vào ghế nằm chuyên dụng bên cạnh ao nhân ngư, vây đuôi để trong nước, nhẹ nhàng vẩy nước, bắn tung tóe những tia bọt nước.

Sau khi gột rửa hết bụi bặm trên cơ thể, cậu trở nên sạch sẽ, sợi tóc mềm mại, da thịt trắng nõn, vảy cá sáng bóng lấp lánh, là một tiểu mỹ nhân ngư xinh đẹp.

Tất nhiên, ở trong mắt giao nhân, nhân ngư xinh đẹp còn kém xa.

Các nhân viên y tế chăm sóc cậu mang đến một bữa tối phong phú, Lam Giao dùng nĩa gắp một miếng cá tuyết thịt trắng đã qua chế biến, xem kỹ hai giây, cau mày ăn vào trong miệng.

Chậm rãi nhai nuốt hai cái, trong mắt lộ ra ghét bỏ.

Hóa ra là đồ nấu chín, không có một chút gia vị, có một chút mùi tanh, vị thật sự là quá quá quá kém.

Cậu khó khăn nuốt xuống, nghĩ đến con cá béo hình thù kỳ quá mà cậu san được dưới biển sâu.

Tuy rằng, bữa tối khó ăn, cũng đến ăn hết sạch.

Hiện tại cậu là nhân ngư, một con cá đối với thế giới tương lai hoàn toàn không biết gì cả.

Không để ý tới vị giác, Lam Giao đem bữa tối ăn đến sạch sẽ, đem mâm đồ ăn trống giao cho nhân viên y tế đến thu dọn đồ ăn, được nhân viên y tế khen thưởng cho một đĩa khô đồ ăn vặt.

Tác giả có lời muốn nói: Sau khi Lam Giao lên bờ trở thành con người, đối mặt với đồ ăn của con người, cậu tự thôi miên chính mình: Tôi là người, tôi là người, tôi thích ăn thịt kho tàu xương sườn, gà rán cánh, pizza hamburger……

Sau khi Đương Lam Giao giả trang thành nhân ngư, đối mặt với đồ ăn của nhân ngư, cậu tự thôi miên chính mình: Tôi là nhân ngư, tôi là nhân ngư, tôi rất thích miếng thịt cá nấu chín ——

Không được, không có mùi thịt cá quá khó ăn a a a!

Khóc ~~

Nuốt nước mắt vào trong.