Chương 39: Bảo bảo, hắn là ai?

“Anh ... anh buông tôi ra trước...” Cô mím môi, không được tự nhiên giãy giụa, cũng không quen ở nơi công cộng thân mật như vậy.

Vẫn là cùng Văn Hoài.

Nhưng anh ôm quá chặt.

“Đói bụng sao?” Nhìn thấy vẻ mặt có chút khó chịu của cô gái nhỏ, trong mắt Văn Hoài tràn đầy ý cười, anh cố gắng kiềm chế không hôn cô, “Ông xã đưa em đi ăn cơm.”

Ninh Nê không muốn đi ăn cơm với anh.

Nhưng cô càng không muốn náo với anh ở nơi công cộng.

“Em muốn ăn gì?” Anh khởi động xe, hỏi cô gái nhỏ: “Đi nhà hàng em thích trước đây không?”

Ninh Nê có yêu thích một nhà hàng phương Tây.

Đặc biệt là khi màn đêm buông xuống, khung cảnh Giang Thành từ cửa sổ kính trong suốt sát đất bên cạnh thật tráng lệ.

Cô cùng Văn Hoài đã hôn nhau ở đó.

Cô ôm lấy cổ anh, bị anh hôn kịch liệt không đường lui, chỉ có thể mềm mại ôm lấy anh, làm nũng.

Nhưng những hồi ức lãng mạn lúc này lại giống như một trò đùa, cô cúi đầu, tay khẽ run, "Tôi muốn về nhà."

"Bảo bảo, ăn xong chúng ta liền trở về."

"Tôi không đói.” Giọng cô đầy nước mắt, "Tôi muốn về nhà.”

“Anh đưa em về, bảo bảo.” Ánh mắt anh đau khổ lau đi nước mắt của cô gái nhỏ, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Đừng khóc nữa.”

Ninh Nê quay mặt đi, không nói gì.

...

Lúc xuống xe, vali không biết vì sao lại kẹt trong cốp xe, Văn Hoài nhìn cô gái nhỏ quật cường cặm cụi hồi lâu mà không nhờ anh giúp, thở dài bước lên trước lấy ra cho cô.

Ninh Nê nhìn anh một cái, kéo vali chuẩn bị về nhà.

Nhưng mới đi được hai bước, cô đã bị người vây lấy, anh chôn ở một bên cổ cô, "Em cứ như vậy mà rời đi sao?"

Ninh Nê nghe giọng điệu chất vấn lại giống như đang lên án của anh, lại nghĩ không phải sao?

“Ngay cả em cũng không nhớ anh.” Anh thỏa hiệp cọ cọ vào cần cổ trắng nõn ấm áp của cô, “Bảo bảo, anh rất nhớ em.”

Ninh Nê cụp mi, không nói gì.

"Anh gọi điện thoại, nhắn tin cho em, em cũng không trả lời, anh phải nhờ chú tìm em trở về, bảo bảo, anh không tìm thấy em..."

Cô còn nói vì cái gì người cha tốt của cô lại yêu cầu cô quay về, hoá ra đều là bởi vì anh.

Ai có thể nghĩ tới Văn tổng được đồn đại là không gần nữ sắc giờ phút này lại có thể vây lấy cô gái nhỏ, không buông tha cho cô, thậm chí còn thổ lộ hết tâm sự, "Bảo bảo, em xử lý anh..."

Cô đã không nói chuyện với anh hơn một tuần rồi.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn, mềm mại trước đây giờ lại như khúc gỗ lạnh như băng trong ngực anh.

Anh hôn lên mặt cô từng chút một, cánh môi, trái tim tràn đầy.

Anh biết Ninh Nê vẫn còn tức giận vì buổi hẹn hò hôm đó bị anh cho leo cây, anh cũng giải thích: "Bảo bảo, hôm hẹn hò đó anh..."

"Tôi không muốn nghe."

Cô đối với chuyện giữa anh và Đường Uyển căn bản không có hứng thú, cô gái nhỏ thoát khỏi vòng tay của anh, quay mặt đi tránh khỏi đôi mắt đen láy của anh, "Tôi phải về, anh cũng mau đi đi."

"...Vậy hai ngày nữa anh lại đến tìm em."

Ninh Nê muốn nói, không cần tới tìm cô nữa, cô sẽ không quay lại với anh đâu.

Nhưng cuối cùng, cô chỉ mấp máy môi, sau đó xoay người rời đi.

Dù sao bọn họ cũng không bắt đầu một cách danh chính ngôn thuận, chờ mấy ngày nữa tin tưởng Văn Hoài sẽ hiểu được ý tứ của cô.

Ninh Nê ở Ninh gia một ngày rồi trở về căn hộ của mình, ngày hôm sau cô cùng Tống Mặc đi xem triển lãm.

Sau khi cả hai cùng nhau ăn tối, Tống Mặc tiễn cô về, hai người cùng nhau đi trên đường.

"Tôi còn tưởng hôm nay em sẽ không tới."

Ninh Nê kỳ quái nhìn hắn, "Tôi đã đáp ứng với anh rồi, vì cái gì lại không tới?"

Tống Mặc mỉm cười, liếc nhìn chiếc lá rơi trên mái tóc đen của cô, đến gần cô, "Đừng nhúc nhích."

Ninh Nê có chút không quen hai người bọn họ dính sát như vậy, nhìn thấy chiếc lá nhỏ trên tay anh thì thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn."

Tống Mặc vừa định đáp lại rằng không có gì, nhưng lại nhìn thấy người đàn ông đang tiến về phía bọn họ, hắn dừng lại, "Nê Nê, em có biết anh ta không?"

“Ai?” Cô nhìn theo ánh mắt của hắn quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ người thì đã bị đại lực kéo ra xa Tống Mặc.

Tại sao anh lại ở đây?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ, ngón tay đã nắm chặt lại, giọng nói ôn nhu lạnh lùng của Văn Hoài vang lên: “Bảo bảo, hắn là ai?”