Chương 23: Bà xã thương anh....

Cô gái nhỏ mới nếm mùi tìиɧ ɖu͙© không ngờ lại có cách chơi như vậy, cô siết chặt ngón tay, lộ ra vẻ nhập nhèm lại mờ mịt.

Mặc dù cô không đáp lại nhưng Văn Hoài có thể nhìn ra được, trong lòng Ninh Nê đang rung động.

Anh cũng không thúc giục, nghịch nghịch những ngón tay thon dài trắng nõn của Ninh Nê, thanh âm mê người khàn khàn: "Bảo bảo không phải nói là tiểu mẫu cẩu của ông xã sao?"

Nếu là tiểu mẫu cẩu, liền nên bị chủ nhân đưa về nhà.

"Ô......" Ninh Nê vừa mới ý loạn tình mê, lại nghe những lời vừa rồi liền cuộn tròn mình lại, đôi mắt đẹp mờ mịt, tai trắng nõn thanh tú đỏ bừng, “Anh ...... Anh đừng nói nữa."

"Được, không nói nữa." Văn Hoài hôn lên vành tai nhỏ đáng yêu của cô, "Vừa rồi bảo bảo bị ông xã đυ. có thoải mái không? Đợi đến khi trở về, ông xã sẽ hút cái vυ", liếʍ tao bức của em, để em càng thêm thoải mái hơn trước, có được hay không?"

"Bảo bảo, bà xã, em thương anh đi....." Gương mặt, hai bên tai, chiếc cổ thanh tú, từng chữ tựa hồ đều bị ngâm thuốc kí©ɧ ɖụ© cùng với giọng nói ôn nhu của người đàn ông vốn đã du dương lại cố ý hạ thấp khiến Ninh Nê run rẩy không ngừng.

Cô gái nhỏ hiển nhiên không thể chơi lại người đàn ông, lại bị lời yêu thương dịu dàng làm cho choáng ngợp, mi mắt khẽ rũ xuống, "Anh..."

Ngay khi cô định nói chuyện, tiếng chuông kéo dài của chiếc điện thoại di động bị kẹt trong khe hở của chiếc ghế da đã cắt đứt giọng nói của cô ——

Ninh Nê cuống quít đi lấy điện thoại.

Văn Hoài nhìn thấy động tác của cô, cũng không ngăn cản.

Chỉ là mắt thấy cô gái nhỏ vừa định tước vũ khí đầu hàng, lại bị tiếng gọi ngoài ý muốn cắt ngang, đôi lông mày tuấn tú của người đàn ông phủ một tầng u ám lãnh đạm mỏng manh.

Là ba Ninh gọi tới, Ninh Nê nghe điện thoại dưới ánh mắt chăm chú của Văn Hoài, "Alo..... Ba."

"Nê Nê, con chạy đi đâu rồi?” Ninh Thành vừa bước vào tiệc tối liền bị người quấn lấy, thật vất vả mới có thời gian chọn cho con gái mình vài người đàn ông mới lạ, ưu tú, kết quả vừa quay đầu đã không thấy Ninh Nê đâu, “Giọng con sao vậy? "

“Không ...... không có gì ạ.” Cô gái nhỏ có chút khẩn trương, sợ ba Ninh nghe được cái gì, ho khan hai tiếng như muốn che đậy, “Con ..... Con ra ngoài, con có chút không thoải mái......”

Nghe vậy, lực chú ý của ba Ninh đã chuyển đi, "Không thoải mái? Không thoải mái ở đâu? Con đang ở đâu? Ba đưa con đi bệnh viện khám...."

“Không cần không cần.” Nếu ba cô biết cô lẻn ra ngoài bị người đàn ông đυ. trong xe ... Cô gái nhỏ cắn môi hồng nhuận, run rẩy nói: “Con chỉ là có chút choáng váng, trở về nghỉ một chút là được thôi. Ba ..... hôm nay con không về nhà, trực tiếp về chung cư bên kia......"

Từ khi Ninh Nê quyết định dọn ra ngoài ở, Ninh Thành đã mua cho cô mấy căn nhà, cô thường ở đó.

Ninh Thành vặn lông mày, cũng không yên tâm, "Bên đó không có người chăm sóc con..."

Ninh Nê: "...Không sao."

Dưới sự cam đoan của Ninh Nê, Ninh Thành rốt cục cũng nới lỏng miệng: "Được rồi, vậy con nghỉ ngơi thật tốt, ba sẽ không quấy rầy con nữa."

Lông mi Ninh Nê chột dạ run lên, cô nhẹ nhàng vâng một tiếng: "Chúc ba ngủ ngon."

"......"

Cúp điện thoại. Cô gái nhỏ cắn môi chưa hoàn hồn lại, nhất là khi tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên, trong lòng cô gần như bị xấu hổ lấn át...

Cô vậy mà thực sự vô thức nói dối ba mình một lần nữa ...

“Đừng khóc.” Văn Hoài hôn cô gái nhỏ như phần thưởng dành cho cô, xoa xoa mặt cô, "Bảo bảo thật ngoan, đêm nay ông xã sẽ đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đổ đầy bụng của bảo bảo....”

Cô gái nhỏ đáng thương cụp mi mắt xuống, khẽ gật đầu.