Chương 57: Đại kết cục

Diệp Thiến tâm sự nặng nề về đến nhà, thấy được chồng một mình ngồi ở trên ghế salông phòng khách hút thuốc, trên nét mặt mang theo vài phần uể oải.

Hà Đông Lai thở dài thật dài, đem tàn thuốc bóp tắt, ném vào cái gạt tàn thuốc lá. Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Thiến vừa vào cửa một chút, hỏi, "Ngươi gặp Nam Cung tiểu thư, nàng nói thế nào?"

"Nàng không có tới, Kiều Kiều đúng là đến rồi, uy hϊếp muốn phân rõ giới hạn với chúng ta, vĩnh viễn không bao giờ quen biết nhau." Vừa nhắc tới cái này, biểu hiện của Diệp Thiến cũng như chồng, trở nên hơi uể oải suy sụp, "Giáo mẫu bên kia nói thế nào?"

"Nàng cũng không tán thành cũng không phản đối, khi ta cùng nàng nói tới chuyện này, nàng biểu hiện bình thản đến cực điểm, nghĩ đến đã sớm biết được." Sự tiến triển của tình hình một trời một vực theo Hà Đông Lai dự đoán, hắn không nghĩ tới giáo mẫu đối với chuyện này cũng không chú ý, hoàn toàn là một bộ thái độ mặc kệ.

Hai người đối lập không nói gì, lo lắng mà sa vào trong trầm mặc.

Lam Kiều cũng không còn từng về Hà gia một lần, cũng không còn gọi một lần điện thoại với với bọn họ, tính ra Diệp Thiến đã có hơn hai tháng chưa thấy con gái nhà mình một lần rồi.

Diệp Thiến mất ăn mất ngủ, tiều tụy không ít.

Thật vất vả đem con gái tìm trở về, bây giờ lại là cả người xa lạ cũng không bằng, chuyện đám hỏi đem Lam Kiều đẩy đến cách bọn họ càng ngày càng xa, quan hệ giữa Lam Kiều cùng bọn họ cũng biến thành càng ngày càng giằng co.

Khi Diệp Thiến lần nữa hẹn Nam Cung Vũ ra ngoài, Nam Cung Vũ chợt phát hiện, hơn hai tháng không gặp, Diệp Thiến gầy gò không ít, phấn lót dày đặc cũng không che giấu nổi vành mắt đen xung quanh mắt kia.

"Ta và Đông Lai vốn còn luôn trông ôm cháu ngoại."

Đây là câu nói đầu tiên Diệp Thiến gặp Nam Cung Vũ.

Trong lòng Nam Cung Vũ hơi hồi hộp một chút, trên mặt không lộ ra vẻ gì, Diệp Thiến nói rất là "Cháu ngoại" mà không phải "Cháu nội", xem ra Diệp Thiến đã biết được chuyện của nàng và Lam Kiều rồi, hôm nay là đến ngả bài với nàng.

Trong lòng Nam Cung Vũ là có niềm tin, mẫu thân bây giờ đã đem tất cả chuyện làm ăn của Nam Cung gia đều giao trong tay nàng, toàn quyền giao do nàng cân nhắc quyết định và xử lý, đối với sự vụ của Nam Cung gia không hề hỏi đến. Lấy thực quyền mà nói, nàng đã là người nắm quyền danh xứng với thực của Nam Cung gia, chỉ kém danh hiệu giáo mẫu thôi.

"Chuyện của các ngươi, ta và Đông Lai đều không đồng ý."

Quả thế, mặc dù biết ba mẹ của Lam Kiều sẽ là thái độ như vậy, nhưng nghe đến câu nói này từ trong miệng Diệp Thiến nói ra, vẫn để cho đáy lòng Nam Cung Vũ chìm xuống. Haizzz..

Nàng cũng không mong muốn thấy được quan hệ của Lam Kiều cùng ba mẹ làm căng, cũng không đồng ý bởi vậy ảnh hưởng đến liên minh và chuyện làm ăn qua lại của hai nhà.

Diệp Thiến sâu kín thở dài, tiếp tục nói, "Bỏ đi, chúng ta tuổi cũng lớn rồi, nếu Kiều Kiều yêu thích, chuyện của người trẻ tuổi các ngươi, chúng ta cũng không cần biết nhiều như vậy."

Diệp Thiến rốt cục vẫn là thỏa hiệp, bọn họ nợ Lam Kiều rất nhiều, cho nên luôn muốn làm hết sức tất cả bồi thường cô. Nếu người con gái đã nhận định, quyết định chuyện, bọn họ chỉ có làm hết sức đi tiếp thu, đi bao dung, đi tìm hiểu.

Hơn hai tháng này, Diệp Thiến và Hà Đông Lai nghĩ đến rất nhiều, có thể tìm về con gái đã là trời cao ban ân, bọn họ thực sự không nên can thiệp quá nhiều, ngang ngược ngăn cản, phá hoại tình thân thật vất vả vừa mới tạo dựng lên.

Con cháu tự có phúc của con cháu, nên học giáo mẫu một ít, chuyện người trẻ tuổi liền để bản thân các nàng dằn vặt đi.

Nghĩ thông suốt những thứ này, góc độ nhìn sự tình cũng dần dần phát sinh chuyển biến, Kiều Kiều có thể bình an sống tới ngày nay, đã là vạn hạnh, điều này cũng may nhờ Nam Cung Vũ.

Trước đó ở chung Nam Cung Vũ vẫn cảm thấy thái độ tán gẫu đối với nàng có chút lạnh nhạt, hôm nay lại thái độ khác thường, so với ngày xưa thân thiện mấy phần, cùng nàng hàn huyên tán gẫu chuyện khi còn bé của Lam Kiều, còn cho nàng nhìn một ít bức ảnh cũ thời trẻ con của Lam Kiều.

Trước khi đi, Diệp Thiến nắm chặt tay của Nam Cung Vũ, thở dài nói, "Giúp ta khuyên nhủ Kiều Kiều, để nàng rảnh rỗi về nhà ăn một bữa cơm đi."

Đêm đó, Diệp Thiến liền vui mừng phát hiện, con gái hơn hai tháng không gặp, vậy mà thật sự về nhà. Diệp Thiến nhanh chóng dặn dò a dì làm thêm mấy món ăn, nắm chặt tay của nữ nhi hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ.

Lam Kiều không thích cùng người tiếp xúc thân mật, không chút biến sắc đem tay rút về nhưng đối với câu hỏi của Diệp Thiến, vẫn có hỏi tất đáp.

Diệp Thiến ngoài cao hứng vẫn là âm thầm ở trong lòng thở dài, trước đó hai vợ chồng bọn họ và nhi tử cũng đều khuyên bảo qua, kết quả Lam Kiều luôn là tìm các loại lý do từ chối, kết quả Nam Cung Vũ vừa mở miệng, Kiều Kiều đêm đó liền trở về nhà. Ba người bọn họ phí sức miệng lưỡi, còn không bằng một câu nói Nam Cung Vũ hữu hiệu.

Tính tình Kiều Kiều lạnh lùng, ai cũng không để ở trong lòng, lại một mực đối với Nam Cung tiểu thư nghe lời như thế, Diệp Thiến lại là tức giận lại là buồn cười. Cuối cùng cũng chỉ có thể không thể làm gì, nở nụ cười.

Trên bàn ăn, Hà Đông Lai hỏi tình huống của Lam Kiều mấy tháng này đi công ty học tập, Hà Dật Nhiên thì khen ngợi muội muội thông minh lợi hại, học được nhanh, ngộ tính cao, năng lực nghiệp vụ mạnh, các thuộc hạ bây giờ đối với Kiều Kiều còn kính nể hơn hắn mấy phần..

Hà Dật Nhiên nói tới ba hoa chích chòe, quả thực muốn đem Lam Kiều bưng lên trời, Lam Kiều không thể không lặng lẽ đá hắn một cước, mới để cho ca ca miệng lưỡi lưu loát ngậm miệng.

Hà Dật Nhiên đối với tiểu muội nhà mình không phân ngày đêm dốc túi dạy dỗ, bận bịu xoay quanh, đến mức lạnh nhạt bạn gái nhỏ mới kết giao, bạn gái nhỏ vừa khóc vừa gào uy hϊếp muốn chia tay, Hà Dật Nhiên trực tiếp chuyển cho nàng một chút phí chia tay, để nàng đừng đến phiền hắn nữa.

Gần mấy tháng, Hà Dật Nhiên cả ngày ở công ty theo Lam Kiều làm quen chuyện làm ăn của Hà gia, với những hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài kia cũng không có hứng thú qua lại quá lớn.

Hà Đông Lai đêm đó cao hứng, còn uống một ly rượu nhỏ, hắn vẫn lo lắng nhi tử quá tuổi trẻ, một mình gánh chuyện làm ăn của Hà gia quá cực khổ, bây giờ có con gái giúp đỡ, hắn cũng cuối cùng có thể yên tâm.

Thấy được nhi tử và chồng đêm nay đều vui vẻ như vậy, Diệp Thiến đột nhiên cảm giác thấy, quyết định nhượng bộ của bọn họ quả nhiên là chính xác, người một nhà vui hề hề, xác thực đều quan trọng hơn cái gì.

Nghe nói Nam Cung Phi sốt cao không lùi, Nam Cung Vũ sớm từ công ty trở về, lần này Bạch Dịch An không có ngăn cản nàng nữa.

Bạch Dịch An cả một ngày một đêm chiếu cố, thực sự có chút không chịu nổi, dặn dò Nam Cung Vũ vài câu liền về nhà ngủ bù.

Khi Nam Cung Vũ trở lại, Nam Cung Phi đã uống thuốc hạ sốt ngủ thϊếp đi, Nam Cung Vũ không yên lòng, ở một bên giường giữ một đêm, thỉnh thoảng sờ sờ trán của nàng, nhìn hạ sốt rồi chưa. Nam Cung Phi sốt đến có chút hồ đồ, nói lời lung tung một buổi tối, nói tới nhiều nhất chính là hai chữ "Tỷ tỷ", Nam Cung Vũ không khỏi có mấy phần lòng chua xót, Phi nhi chỉ có ở thời điểm trong mơ bất lực nhất, mới có thể như khi còn bé không muốn xa rời nàng như vậy.

Khi Nam Cung Phi tỉnh lại, trời lờ mờ sáng, Nam Cung Vũ gối lên mạn giường ngủ thϊếp đi, Nam Cung Phi si ngốc nhìn khuôn mặt của tỷ tỷ, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ lông mày và con mắt của nàng.

Nam Cung Vũ tối hôm qua chiếu cố Nam Cung Phi một đêm, sáng sớm Nam Cung Phi cuối cùng hạ sốt, vừa mới híp mắt một hồi, ngủ đến cũng không chân thật, mờ ám của Nam Cung Phi lập tức đánh thức nàng, Nam Cung Phi nhanh chóng rụt tay về, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.



Nam Cung Phi đột nhiên nhớ tới, bảy tuổi năm ấy chính mình giận hờn rời nhà trốn đi, một mình ở bên ngoài, nhiều ngày sốt cao không lùi, suýt chút nữa sốt hỏng đầu, khi tỷ tỷ tìm tới nàng đã thần trí mơ hồ. Buổi tối hôm đó mưa sấm đan xen, bắt không được xe, tỷ tỷ cõng lấy nàng lao nhanh 7km dặm đường, cuối cùng mới đem nàng đưa đến phòng cấp cứu của bệnh viện gần đó.

Có một số việc đều sắp quên rồi, những ngày qua nơi nào đều không đi được, tẻ nhạt đến cực điểm, từ sáng đến tối không có việc gì, từng hình ảnh chuyện cũ của thời trẻ con phát sinh dần dần hồi tưởng lại. Tỷ tỷ vẫn đối với nàng quá tốt, đến mức nàng đã thành thói quen, coi là chuyện đương nhiên, bây giờ hồi tưởng lại, mới phát hiện những năm này tỷ tỷ đối với nàng trả giá rất nhiều.

Tỷ tỷ là yêu nàng, không phải nợ nàng.

Những năm này nàng yên tâm thoải mái hưởng thụ bao dung và tình yêu của tỷ tỷ, một mực đòi lấy càng nhiều, tham lam không biết thỏa mãn, bây giờ nghĩ lại, quá mức ích kỷ cũng không tự biết, trắng trợn không kiêng dè hại người hại mình.

Nước mắt từ khóe mắt chảy ra, có người vì nàng lau đi giọt nước mắt. Đầu ngón tay này mang theo vài phần mềm mại, mơ hồ có mấy phần mùi thơm ngát của quả táo.

"Đại tiểu thư đã đi rồi, ngươi không cần tiếp tục giả bộ ngủ." Nói chuyện là Bạch Dịch An, nàng đang ngồi ở bên giường gọt quả táo.

"Đi rồi a.." Vừa rồi nghĩ đến quá xuất thần, thậm chí ngay cả tỷ tỷ rời đi cũng không biết.

"Không nỡ?" Bạch Dịch An mang theo vài phần buồn cười đem quả táo đưa cho Nam Cung Phi.

"Làm sao có khả năng? Ta nói bao nhiêu lần không muốn gặp nàng! Ngươi làm sao thừa dịp ta ngủ thϊếp đi tự ý để nàng vào?" Nam Cung Phi vừa gặm quả táo vừa tức giận chỉ trích Bạch Dịch An.

Bạch Dịch An biết tiểu quỷ này là con vịt chết mạnh miệng, chẳng muốn tính toán cùng với nàng, nói sang chuyện khác, "Ngươi có muốn đi bờ biển ở một thời gian ngắn không?" Cả ngày ngột ngạt ở trong phòng suy nghĩ lung tung, không bệnh cũng phải ngột ngạt thành bệnh, bác sĩ suy nghĩ cho bệnh nhân chính là nằm trong chức trách, Bạch Dịch An cảm giác mình lẽ ra nên mang Nam Cung Phi ra ngoài giải sầu, để tránh nàng nghĩ không thông lại nháo muốn tự sát.

"Nhưng mà ta không phải là bị phán xử giam cầm chung thân sao?" Sau khi nghe được Bạch Dịch An đề nghị, con mắt của Nam Cung Phi trong nháy mắt trở nên sáng lấp lánh, nhưng mà vừa nghĩ tới tình cảnh bây giờ của chính mình, ánh sáng trong mắt này lại một chút một trở nên lờ mờ.

"Bây giờ giáo mẫu đã đem tất cả sự vụ của Nam Cung gia giao cho đại tiểu thư quản lý. Ta đã hơn hai tháng không có ở Nam Cung gia từng thấy giáo mẫu rồi." Nếu như là giáo mẫu nắm quyền, đề nghị này Bạch Dịch An tự nhiên là nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

"Tỷ tỷ sẽ đồng ý sao?" Nam Cung Phi vẫn có mấy phần thấp thỏm, không dám ôm hi vọng quá lớn, để tránh khỏi hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.

"Phi tiểu thư trạng thái tinh thần rất kém cỏi, còn tiếp tục như vậy sợ là phải bị bệnh trầm cảm, cho nên ta kiến nghị dẫn nàng đi bờ biển an dưỡng một quãng thời gian." Bạch Dịch An là như thế này hồi báo với Nam Cung Vũ.

Bạch Dịch An ở trước mặt Nam Cung Phi nói tới long trọng thề thốt, hoàn toàn tự tin, trên thực tế, tính tình đại tiểu thư nhìn không thấu, tâm tư càng là khó có thể phỏng đoán, nàng đối với đại tiểu thư liệu sẽ có phê chuẩn cũng không có nắm chắc.

Khoảng thời gian này Nam Cung Vũ đối với Phi tiểu thư quan tâm đầy đủ, và đồn đại hai người một mất một còn, như nước với lửa cũng không tương xứng, tất cả những thứ này Bạch Dịch An cũng đặt ở trong mắt, nhưng Nam Cung Vũ bụng dạ cực sâu, ai biết nàng có phải cố ý diễn cho người khác xem không, để tránh khỏi danh tiếng xấu ở sau lưng thích gϊếŧ chóc vô tình, đối với người thân đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

"Ta sẽ an bài một hòn đảo tư nhân cho nàng, nhưng mà ngươi vẫn là phải nhắc nhở Nam Cung Phi một chút, để nàng an phận chút, đừng muốn chạy loạn gây sự cho ta, chuyến này ta sẽ phái người giám thị nàng."

Bạch Dịch An không nghĩ tới Nam Cung Vũ vậy mà nhanh chóng sẽ đồng ý như vậy, nàng vốn còn chuẩn bị một đoạn dài luận cứ y học, thiết tưởng mười mấy loại biện pháp ứng đối Nam Cung Vũ không đồng ý, làm hại tối hôm qua mất ngủ đến nửa đêm, kết quả chuyện tiến hành đến quá mức thuận lợi, đến mức trước đó chuẩn bị đều không có phát huy được tác dụng.

Có được phê chuẩn Bạch Dịch An mau chóng rời đi, bây giờ Nam Cung Vũ quyền to khống chế Nam Cung gia, càng ngày càng giống giáo mẫu, ở bên người nàng chỉ cảm thấy không thở nổi, khiến người ta sợ hãi.

Bạch Dịch An trở lại gian phòng của Nam Cung Phi, sờ sờ cái trán của tiểu cô nương, đã không sốt rồi, chỉ là mới từ trong chăn nóng hầm hập chui ra, mặt nóng giống như quả táo. Bạch Dịch An nhịn không được đưa tay nặn nặn, cố ý nhử nói, "Một tin tức tốt, một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?"

"Tin tức tốt" Nam Cung Phi hắt xì hơi một cái, tiếng trầm hờn dỗi nói.

Bạch Dịch An rút cái khăn giấy lau mũi cho nàng, "Đại tiểu thư đồng ý rồi."

"Tin tức xấu thì sao?" Nam Cung Phi đứt quãng ho khan hai tiếng.

"Dọc theo đường đi nàng sẽ phái người giám sát chúng ta." Bạch Dịch An nhanh chóng bưng chén nước nóng đút cho Nam Cung Phi uống xong.

"Ngươi nói nàng sẽ không phải muốn nhân cơ hội này, phái người trong bóng tối diệt trừ ngươi chứ." Bạch Dịch An đột nhiên lại khẩn trương lên.

Tay Nam Cung Phi run lên, rớt bể cái ly.

Bạch Dịch An đột nhiên có chút hối hận, trong ngoài Nam Cung gia đều là tai mắt, Nam Cung Vũ ở bên dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người không tiện động thủ, bây giờ đi tới hòn đảo tư nhân Nam Cung Vũ chuyên môn an bài cho các nàng. Núi non hoang dã này, ít dấu chân người, trong ngoài đều là tâm phúc thủ hạ của Nam Cung Vũ, chẳng phải là vừa vặn thuận tiện nàng ra tay đối với Nam Cung Phi? Thần không biết quỷ không hay, đến thời điểm nói với bên ngoài Nam Cung Phi bởi vì bệnh mà đi, cũng sẽ không làm hỏng thanh danh của nàng.

Kế tối hôm qua sau khi mất ngủ một đêm, Bạch Dịch An tiếp đó cũng mất ngủ mấy đêm.

Nam Cung Vũ chọn mười vệ sĩ hạng nhất của Nam Cung gia, mỗi người kinh nghiệm phong phú, làm việc dày kinh nghiệm.

"Chuyến này các ngươi đi theo bên người Phi nhi bảo vệ nàng, cần phải mọi chuyện cẩn thận, tuyệt không thể xảy ra một chút sai lầm." Trước khi đi, Nam Cung Vũ cường điệu dặn dò một phen với bọn cận vệ lần nữa.

Trước khi đi, Nam Cung Phi vẫn là lo sợ bất an, sợ đến cảm mạo cũng đột nhiên tốt rồi. Bạch Dịch An thì lại chống hai cái vành mắt đen, kéo thùng đựng hành lý, mang tiểu cô nương đồng loạt xuất phát.

Buổi sáng, Tiếu Văn sau khi xong công việc với Nam Cung Vũ, đề xuất nghỉ ngơi mười ngày.

Nam Cung Vũ hỏi nguyên do sự việc nghỉ ngơi, Tiếu Văn không chút nghĩ ngợi trả lời hai chữ - "Nghỉ cưới." Phúc lợi đãi ngộ Nam Cung gia luôn luôn vô cùng tốt, bên trong bang quy quả thật có quy định kết hôn có thể nghỉ ngơi mười ngày, Nam Cung Vũ tiếp nhận Nam Cung gia đã có mấy tháng, chuyện làm ăn đã đi vào quỹ đạo, sự tình trong bang không nhiều, Nam Cung Vũ liền không nói thêm gì, phê duyệt cho nghỉ.

Buổi chiều, Tần Phong sau khi báo cáo xong công việc với Nam Cung Vũ, cũng đề xuất xin nghỉ mười ngày.

Nam Cung Vũ hỏi nguyên do sự việc nghỉ ngơi, Tần Phong ấp úng nửa ngày trả lời hai chữ - "Lĩnh chứng*." Tần Phong không dám lừa gạt đại tiểu thư, chỉ đành ăn ngay nói thật, rồi lại cảm thấy chuyện như vậy thật không tiện mở miệng. Nam Cung Vũ cảm thấy buồn cười, cố ý nói, "Bây giờ cận vệ ta chỉ hai người các ngươi. Ta buổi sáng đã phê duyệt Tiếu Văn nghỉ, chờ hắn trở về, ngươi lại đi nghỉ ngơi."

(*) Lĩnh chứng: Đăng kí kết hôn.

"..."

Tần Phong bối rối. Hai người một trước một sau tách ra nghỉ ngơi, còn làm sao đăng kí kết hôn?

Nam Cung Vũ đúng vẫn là phê chuẩn Tần Phong nghỉ ngơi, thời điểm Tần Phong lui ra chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.



Lạc Vũ đến Nam Cung gia nói chuyện hợp tác với Nam Cung Vũ, Nam Cung gia và Lạc gia vẫn có chuyện làm ăn qua lại, trước đó Nam Cung Phi đảm nhiệm thiếu chủ, Lạc Vũ ở sau lưng nữ vương đại nhân trong bóng tối chuyển đi không ít chuyện làm ăn hợp tác với Nam Cung gia, bây giờ Nam Cung Vũ đã khống chế quyền to, chuyện làm ăn trước đó đứt đoạn đi lại từ từ khôi phục, chỉ có có chút chi tiết nhỏ còn cần thương nghị với Nam Cung Vũ.

Lạc Vũ vốn cho rằng chính mình chưa qua sự đồng ý của nữ vương đại nhân, sau lưng sử dụng mờ ám, sau đó nhất định sẽ bị mẫu thân mạnh mẽ sửa chữa một trận, ai biết nữ vương đại nhân mở một con mắt nhắm một con mắt, làm bộ không biết, vừa không có can thiệp quyết định của nàng, cũng không có truy cứu trách nhiệm của nàng, ngược lại làm cho nàng có chút không quen, nghĩ mãi mà không ra.

Khi Lạc Vũ nói tới chuyện này với Nam Cung Vũ, Nam Cung Vũ cười rạng rỡ nói, "Nữ vương đại nhân đây là dự định thả quyền rồi đó."

Lạc Vũ nghe xong cũng không cảm thấy hài lòng, trái lại có mấy phần hoảng hốt, nữ vương đại nhân còn ở, nàng liền cảm thấy được trời sập xuống còn có người chống, rất khiến lòng người an lòng. Sau này gánh nặng của Lạc gia đặt ở trên một mình nàng, làm cho người ta không thở nổi. Lạc Vũ cũng biết ý nghĩ giống như phế vật của chính mình nếu như bị nữ vương đại nhân biết được, không thiếu được lại là chửi mắng một trận.

Nam Cung Vũ thấy được biểu hiện khổ ha ha của Lạc Vũ, liền đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, an ủi, "Ngươi đừng nghĩ nhiều như thế, buông tay đi làm, xảy ra chuyện động trời không phải còn có nữ vương gánh, nữ vương đại nhân cũng không thể lập tức liền đem tất cả chuyện làm ăn Lạc gia đều giao trên tay ngươi."

Nam Cung Vũ ý nghĩ xoay chuyển, mẫu thân đối với nàng cũng thật là yên tâm, đem tất cả chuyện làm ăn của Nam Cung gia đều lập tức toàn bộ giao cho nàng, bây giờ đi thẳng một mạch, cái gì cũng không quản.

"Mộ di gần đây thế nào rồi?"

"Cùng "tiểu thịt tươi" ở bờ biển nghỉ phép."

"Người mẫu quốc tế phát ngôn đảm nhiệm hàng xa xỉ 24 tuổi kia?" Lạc Vũ cười xấu xa nhiều chuyện nói.

"Sớm thay đổi rồi, một nghệ nhân mười tám tuổi mới ra nghề, nghe nói gần đây biểu diễn rất hot." Nam Cung Vũ che mặt, các bạn trai của mẫu thân, tuổi tác còn nhỏ so với nàng.

Lạc Vũ sau khi về nhà vẫn rầu rĩ không vui, thấy được nữ vương đại nhân muốn nói lại thôi, một mặt phiền muộn.

Lạc Hàn bị nàng nhìn đến không hiểu ra sao, ở sau khi bị Lạc Vũ quỷ dị mà đánh giá hơn hai mươi lần, cuối cùng trầm giọng hỏi, "Hôm nay nói chuyện làm ăn với Nam Cung Vũ thất bại rồi?"

Lạc Vũ nhanh chóng lắc đầu một cái, không đầu không đuôi tiếp một câu, "Mammy, ngươi có phải cũng ở sau lưng ta có "tiểu thịt tươi" rồi không?" Nếu như mình có thể như Vũ tỷ lợi hại như vậy, nữ vương đại nhân có phải là cũng có thể bắt đầu hưởng thụ cuộc sống, trái ôm phải ấp, cùng các bạn trai ở bờ biển nghỉ phép, du lịch thế giới. Nhưng mà vừa nghĩ tới "tiểu thịt tươi" bên người nữ vương đại nhân so với mình còn nhỏ tuổi hơn, Lạc Vũ liền cảm thấy ngực rầu rĩ, khó chịu đến lợi hại.

Lạc Hàn giận rồi, cau mày nói, "Ta muốn tìm "tiểu thịt tươi" cần ở sau lưng ngươi?" Không biết bên trong đầu nhỏ của đồ vật nhỏ này, từ sáng đến tối suy nghĩ lung tung cái gì.

Lạc Vũ nghe xong thật buồn bực, nữ vương đại nhân đều thừa nhận rồi, quả nhiên ở sau lưng nàng cùng "tiểu thịt tươi" họ có một chân rồi.

"Ngươi đi bồi các "tiểu thịt tươi" đi, không cần phải để ý đến ta." Lạc Vũ ủy khuất nổi giận nói, mũi hơi ửng hồng. Sau này nàng phải cùng một đống "tiểu thịt tươi" tranh sủng rồi, thật là thê thảm, ô ô ô..

"Ta biết mammy một mình ngậm đắng nuốt cay mà đem ta kéo lớn không dễ dàng, ý nghĩ ta ngăn cản ngươi theo đuổi hạnh phúc cả đời là ấu trĩ ích kỷ, ta sẽ yên lặng chúc phúc, cầu phúc các ngươi, huống chi ngươi cũng cần giải quyết nhu cầu cá nhân.." Lạc Vũ nói qua đều phải khóc rồi, nữ vương đại nhân ở bên ngoài có người rồi.

"Dừng, dừng.." Lạc Hàn hết chỗ nói rồi, càng nói càng kỳ cục, Lạc Hàn trên đầu Lạc Vũ mạnh mẽ gõ một cái, bất đắc dĩ cưng chìu nói, "Ta nuôi một ranh con thì đủ phiền, nơi nào còn có tinh lực đi trêu chọc "tiểu thịt tươi" khác."

Sắc mặt Lạc Vũ trong nháy mắt từ âm trầm chuyển trong veo, con ngươi đen thùi sáng đến kinh người, "Mammy, Mộ di mang "tiểu thịt tươi" đi bờ biển nghỉ phép, ngươi cũng mang "tiểu thịt tươi" đi bờ biển nghỉ phép đi!"

""Tiểu thịt tươi" nào?"

""Tiểu thịt tươi" ta nè!" Lạc Vũ ôm lấy cái cổ của nữ vương đại nhân hôn một cái, làm nũng nói.

Ánh nến nhảy nhót lúc sáng lúc tối, trong không khí phiêu đãng vị thơm bữa ăn. Lam Kiều mở ra một bình rượu đỏ ở hầm rượu cất giấu 30 năm, đổ vào trong ly thủy tinh chân không, đưa cho Nam Cung Vũ "Đại tiểu thư, chúc mừng cô."

Giáo mẫu đã công khai tuyên bố Nam Cung Vũ chính thức kế nhiệm vị trí giáo mẫu, Lam Kiều vì chuẩn bị bữa tối ánh nến của hôm nay, sớm một tháng liền bắt đầu lén lút chuẩn bị, chuyên môn học một trận bữa ăn với bếp trưởng ba sao Michelin, bò bít tết Wellington. Bên ngoài bò bít tết bọc một tầng da xốp, xối lên nước tương hồ tiêu đen, mỹ vị đến cực điểm, Nam Cung Vũ đối với lần này có tình cảm, mỗi lần đi phòng ăn cơm kiểu Tây chắc chọn bữa ăn này.

Mấy ngày trước đây, Lam Kiều tiến vào hội đồng quản trị Hà gia, bây giờ nắm trong tay một nửa giang sơn của Hà gia, cùng Hà Dật Nhiên từng người quản lý một nửa chuyện làm ăn của Hà gia.

Nam Cung Vũ giơ kyrượu lên, cười nói, "Vậy tôi cũng muốn chúc mừng Lam tỷ tỷ."

"Gọi lão công."

Nam Cung Vũ vừa nhấp một miếng rượu đỏ, bất thình lình Lam Kiều đột nhiên nói một câu như vậy, rượu đỏ trong miệng suýt chút nữa phun ra ngoài. Không biết có phải duyên cớ rượu đỏ hay không, gò má Nam Cung Vũ hơi có chút ửng hồng.

Kế tiếp sau Tiếu Văn và Tần Phong đăng kí kết hôn, Lam Kiều lo lắng người vợ tới tay chạy rồi, cũng vội vội vàng vàng kéo đại tiểu thư đi làm thủ tục kết hôn, khi chụp ảnh người bình thường vạn niên hàn băng vậy mà cũng sẽ nở nụ cười.

Diệp Thiến gần đây đối với Nam Cung Vũ có chút quá mức nhiệt tình, ngược lại làm cho Nam Cung Vũ có chút không quá quen thuộc. Diệp Thiến đã dần dần hiểu rõ một đạo lý, lấy lòng Nam Cung Vũ so với lấy lòng con gái nhà mình càng hữu dụng, ngày hôm trước mời Nam Cung Vũ thưởng thức trà, tặng cho nàng một vòng tay phỉ thúy, nói là Hà gia đời đời truyền lại, để cho con dâu nhà mình. Nam Cung Vũ có chút buồn bực, không phải nên để cho vợ tương lai Hà Dật Nhiên sao? Nhưng mà chung quy là tấm lòng thành của trưởng bối, từ chối thì bất kính, Nam Cung Vũ vẫn là nhận.

Ngày hôm sau, hai người mang theo Nhạc Nhạc đi tới Vân Thành. Lam Kiều đối với lần này rất có không vui, vốn dĩ cô là dự định mang đại tiểu thư đi bờ biển hưởng tuần trăng mật, hưởng thụ thế giới hai người, bây giờ lại không hiểu ra sao có thêm một kỳ đà cản mũi to lớn.

Ngày giỗ của gia gia nãi nãi đến rồi, Nhạc Nhạc về nhà cũ đốt tiền giấy cho gia gia nãi nãi, nàng không khóc, chỉ là một mình cùng nhau cầm chổi quét dọn một phen cho phòng ở cũ kỹ. Nàng bây giờ rất thỏa mãn, tỷ tỷ rất thương nàng, thời gian ở cùng với tỷ tỷ rất hạnh phúc. Ban ngày đi trường học lên lớp, buổi tối ở nhà cùng huấn luyện viên học tập đánh lộn, địa phương duy nhất không được hoàn mỹ, chính là huấn luyện viên quá dữ tợn, mỗi giờ mỗi khắc gương mặt lạnh tanh, hoàn toàn không có tình người. Nàng cho dù cáo trạng về phía tỷ tỷ cũng không có nửa điểm tác dụng, bởi vì ngay cả tỷ tỷ cũng bị huấn luyện viên xơi gắt gao, huấn luyện viên còn sẽ thủ thỉ cho tỷ tỷ.

Ba người lần nữa trở lại căn nhà ban đầu mua lại kia, nơi này gánh chịu quá nhiều hồi ức của các nàng. Khi đó đoạn thời gian kia, hai chân bị gãy, không thể không ngồi trên xe lăn, chịu đựng chỉ chỉ chỏ chỏ của người khác, nhưng mà đoạn thời gian kia, bởi vì có Lam Kiều thủ hộ ở bên cạnh, nàng ngược lại chưa bao giờ có từng an lòng như thế.

Đoạn năm tháng như nước chảy chân cầu kia, bình tĩnh như hoa tiểu cúc, thanh nhã yên lòng, phảng phất trốn vào thế ngoại đào nguyên. Tránh thoát vòng xoáy quyền lực, không cần để ý tới dồn dập hỗn loạn của thế tục nữa, đây vẫn là trong lòng Nam Cung Vũ mong mỏi.

Lam Kiều đối với nơi này cũng có cảm tình đặc thù, đây là nhà chỉ thuộc về cô và đại tiểu thư, ở đây, đại tiểu thư mới bắt đầu dần dần đáp lại cảm tình cô chôn sâu trong lòng, từng bước một yêu cô.

Hai người sóng vai đứng trong hoa viên ngoài căn nhà, tà dương đem bầu trời thiêu đến đỏ như một mảnh máu, gió xông tới mặt mang theo vài phần ấm áp.

"Lam tỷ tỷ, cõng em."

Lam Kiều ngồi xổm xuống, Nam Cung Vũ cười hai tay ôm lấy cái cổ của Lam Kiều, hai chân cuốn lấy eo của Lam Kiều. Giống như những năm tháng ấy hai chân không cách nào bước đi, cho dù không thấy rõ đường phía trước, Lam Kiều vẫn kiên định cõng lấy nàng, cũng không quay đầu lại đi đến phía trước, không hỏi đường tương lai, không hỏi nơi quay về.

Hoàn