"Lam Kiều không phải hạ nhân, nàng là người nhà của ta!" Trong mắt Nam Cung Vũ lập loè hàn ý lạnh lẽo. Nàng không cho phép bất cứ người nào sỉ nhục xem thường Lam Kiều, coi như là Nam Cung Phi cũng tuyệt đối không thể!
"Tại sao nàng có thể là người nhà tỷ tỷ? Người nhà của ngươi là ta, chỉ có thể là ta, chỉ có thể có một mình ta!" Nam Cung Phi triệt để không kiểm soát, nước mắt rơi như mưa. Nàng chỉ có một người thân tỷ tỷ, cho nên tỷ tỷ cũng chỉ cho phép có một người thân nàng, các nàng đều là duy nhất của đối phương, không có ai có thể từ trong tùy ý chen vào, phá hoại quan hệ chặt chẽ giữa hai người.
"Trước đó ngươi tính kế ta thế nào, ta đều có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua, một lần lại một lần tha thứ ngươi, nhưng Lam Kiều là giới hạn cuối cùng của ta, ngươi tuyệt đối không thể đυ.ng vào nàng! Bằng không, đừng trách ta không để ý tình thân." Nam Cung Vũ uy hϊếp cảnh cáo nói. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ đối với Nam Cung Phi từng nói nặng như vậy, nhưng mà vì Lam Kiều, nàng phá lệ. Nam Cung Phi làm sao đối phó chính mình cũng không đáng kể, nhưng nàng động thủ với Lam Kiều, chính mình không thể ngoảnh mặt làm ngơ, thờ ơ không động lòng, nhất định phải cho nàng một bài học!
"Lam Kiều, Lam Kiều, lại là Lam Kiều! Trong mắt tỷ tỷ lẽ nào cũng chỉ có một mình Lam Kiều sao? Nàng ở trong lòng ngươi địa vị còn quan trọng hơn ta sao? Dựa vào cái gì? Chẳng qua là một công cụ gϊếŧ người, nàng cũng xứng?" Nam Cung Phi hai mắt đẫm lệ, thương tâm gần chết. Nàng buồn bực, nàng phẫn hận. Nàng không phục. Nàng không tin Lam Kiều ở trong lòng tỷ tỷ phân lượng hơn được chính mình, rõ ràng mình mới là bảo bối duy nhất của tỷ tỷ, Lam Kiều dựa vào cái gì muốn đem tỷ tỷ từ bên cạnh mình cướp đi? Nàng từ đầu đến chân điểm nào xứng với tỷ tỷ?
"Là ngươi không xứng!" Nam Cung Vũ đã nhẫn nại đến cực hạn, Nam Cung Phi lần lượt hạ thấp đạp lên Lam Kiều, lại một lần chạm đến giới hạn cuối cùng của nàng.
Nam Cung Phi khϊếp sợ lui về sau hai bước, tâm đều nguội lạnh, xong rồi, hết rồi, Lam Kiều muốn đem vị trí vốn nên thuộc về mình lấy đi rồi! Lam Kiều muốn đoạt đi sủng ái vốn nên thuộc về mình!
Qua rất lâu, Nam Cung Phi mới bị ép nhận mệnh tiếp thu sự thật tỷ tỷ không độc sủng chính mình nữa, rưng rưng muốn khóc run giọng hỏi, "Kế hoạch ban đầu của tỷ tỷ, đúng là vu oan giá họa cho ta, oan uổng ta, hãm hại ta sao?"
Nam Cung Phi đột nhiên cảm giác được cực độ hoảng sợ và hoảng loạn, nàng sợ hãi biết chân tướng, nàng tình nguyện cả đời chẳng hay biết gì, sống ở bên trong mộng đẹp lừa mình dối người, rồi lại hết sức khát vọng nghe được tỷ tỷ chính miệng nói cho nàng biết, đây không phải là thật sự, nàng vẫn cứ yêu mình sâu đậm.
Chỉ đáng tiếc, sự thực mãi mãi cũng là vô tình tàn khốc như vậy
"Là ngươi đối với Lam Kiều động sát cơ trước tiên, ta nhất định phải cho ngươi một bài học!" Nam Cung Vũ cũng không phủ nhận, thẳng thắn dứt khoát nói.. Kế hoạch ban đầu của nàng đúng là như thế, chỉ là sau đó Nam Cung Phi tự mình ra tay, bớt đi phiền phức nhiều như vậy, không cần lại giả tạo chứng cứ vu oan, hết thảy đều là định ở trên chuyện như thép, nhân chứng vật chứng đầy đủ.
"Tỷ tỷ đúng là ba câu nói không rời Lam Kiều a!" Nam Cung Phi đột nhiên nở nụ cười, chỉ là nước mắt vẫn là không ngừng được lướt xuống, cũng không biết đến tột cùng là đang khóc vẫn là cười, "Tỷ tỷ lại muốn gϊếŧ ta, ha ha, ngươi nên ở khi ta vừa tới Nam Cung gia thì gϊếŧ ta, chí ít ta sẽ không giống hiện tại thống khổ như vậy. Hoặc là, ngươi đánh ta mắng ta ngược đãi ta, để ta triệt triệt để để căm hận ngươi, mà không phải trước tiên đối với ta trăm nghìn cái tốt, để ta ỷ lại ngươi như vậy, yêu thích ngươi như vậy, coi ngươi là toàn bộ thế giới, có một ngày lại đột nhiên vứt bỏ ta, phản bội ta, để ta không biết đến tột cùng nên yêu ngươi hay là hận ngươi. Tỷ tỷ, ngươi biết không, quen thuộc hạnh phúc, lại đột nhiên bất hạnh, so với vừa sinh ra thì bất hạnh thống khổ ngàn lần vạn lần hơn! Ngươi không yêu ta, tại sao vừa bắt đầu phải cho ta hi vọng?"
Nói xong lời cuối cùng, Nam Cung Phi đã khóc không thành tiếng, toàn thân trên dưới lại không nửa phần khí lực, xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, lòng như tro nguội, hiện tại nàng không sợ bị giáo mẫu vấn trách, không sợ bị đánh gãy hai chân, thậm chí không sợ chết. Lòng của nàng đã chết, có lẽ chết ở trên tay tỷ tỷ, mới là nơi quay về hạnh phúc viên mãn nhất. Thế giới của nàng là bởi vì tỷ tỷ mà rọi sáng, tỷ tỷ không cần nàng nữa, nàng sống sót còn có cái ý nghĩa gì? Thù không báo đươc, mẫu thân trên danh nghĩa chưa bao giờ thấy mặt kia, nàng một lần cũng không từng thấy, không có nửa điểm cảm tình, báo thù cái gì không có chút nào quan trọng. Tỷ tỷ muốn nàng chết, cũng tốt, rời khỏi thế giới lạnh như băng không có bất kỳ người nào quan tâm chính mình.
Nam Cung Phi mất công sức từ dưới đất bò dậy, vọt tới vách tường bên cạnh.
Thấy được Nam Cung Phi đâm đầu về phía vách tường, hình ảnh Nam Cung Lâm đập đầu chết nhiều năm trước hiện lên ở trước mắt Nam Cung Vũ, sợ đến nàng hồn bay phách tán, tâm đều suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Nàng nhanh chân lên trước ngăn cản Nam Cung Phi một cái, thấy nàng xem thường tính mạng của chính mình như vậy, trong lòng vừa tức vừa đau, trở tay một bạt tay đánh ở trên một bên khác gương mặt của Nam Cung Phi.
Nam Cung Vũ lần này ra tay so với vừa rồi càng nặng, Nam Cung Phi bị đánh trên đất, tâm tình lên voi xuống chó, trong khoảng thời gian ngắn hôn mê bất tỉnh.
Vu Hạo bị Tiếu Văn Tần Phong chăm chú áp chế lại, không cách nào nhúc nhích, chỉ là hắn luôn bình tĩnh thận trọng, bây giờ lại bởi vì quá mức kích động và đau lòng, trong hai mắt hiện đầy tơ máu, vừa rồi tình cảnh Nam Cung Phi đập đầu kia, cũng làm cho hắn luôn luôn tự chủ cực cường, hoàn toàn không kiểm soát.
"Ngươi dám động nàng, Ám Long bang trên dưới sẽ dốc hết tất cả sức mạnh, ngươi!" Vu Hạo đã không để ý tới bại lộ thân phận của chính mình, hắn không thể để cho Nam Cung Phi có việc, hắn muốn dẫn Nam Cung Phi bình an rời khỏi, hắn phải cho Nam Cung Phi hạnh phúc.
"Ngươi cuối cùng thừa nhận mình là người Ám Long bang lẻn vào nằm vùng rồi?" Nam Cung Vũ sớm có hoài nghi, Vu Hạo năng lực cực cường, xử sự rất có quyết đoán lại tình nguyện làm một thuộc hạ nho nhỏ bên cạnh Nam Cung Phi. Hắn đến Nam Cung gia thời gian không lâu ngắn ngủi mấy năm liền có thể bò đến vị trí tâm phúc đệ nhất của Nam Cung Phi, nói rõ người này khẳng định không đơn giản, tâm cơ thâm trầm.
Người đem cái chết của Nam Cung Lâm tiết lộ cho Nam Cung Phi, người gây xích mích ly gián làm hai tỷ muội các nàng trở mặt thành thù, người giật dây trong bóng tối điều khiển ván cờ, Nam Cung Vũ vừa về tới Nam Cung gia liền một mực truy tra, các loại manh mối đều chỉ về Vu Hạo, chỉ là vẫn chưa thể tra được chứng cớ xác thực, chỉ là hiện tại, mắt thấy sinh mệnh của Nam Cung Phi chịu đến uy hϊếp, Vu Hạo cũng lại không để ý tới che dấu thân phận, trực tiếp lật ra lá bài tẩy của mình.
"Cái chết của tỷ tỷ, là ngươi nói cho Phi nhi?"
"Phải."
"Tại sao phải lừa nàng nói là ta hại chết tỷ tỷ?"
"Lâm tỷ là Nam Cung gia các ngươi hại chết, Hải ca cũng là Nam Cung gia các ngươi hại chết, ta không có lừa nàng, lừa nàng chính là các ngươi, các ngươi sát hại cha mẹ nàng, còn đem nàng chẳng hay biết gì, lừa dối tình cảm của nàng!" Vu Hạo nghiến răng nghiến lợi tàn nhẫn nói ra, nói về chuyện cũ, làm tơ máu trong mắt hắn lít nha lít nhít càng nhiều.
Nam Cung Vũ nhớ mang máng, lão đại Ám Long bang trước đó gọi Vu Hải, thì ra người tỷ tỷ yêu là lão đại của Ám Long bang, Phi nhi là con gái của tỷ tỷ và Vu Hải.
"Cho nên ngươi ẩn núp ở Nam Cung gia, chính là vì báo thù?" Nam Cung Vũ là người thông minh cỡ nào, trong nháy mắt minh bạch tất cả mọi chuyện.
Vu Hạo không hề trả lời, xem như là ngầm thừa nhận. Chỉ là hắn sẽ không nói cho Nam Cung Vũ biết, lúc trước mạo hiểm lớn như vậy, ngoại trừ báo thù, còn có cái nguyên nhân thứ hai - mang đi Nam Cung Phi, huyết mạch duy nhất trên đời của Hải ca và Lâm tỷ. Mắt thấy mưu tính kế hoạch nhiều năm liền muốn thành công, cũng ở thời khắc cuối cùng bị Nam Cung Vũ chặn lại, dã tràng xe cát, sắp thành lại bại.
Vu Hạo hối hận do dự thiếu quyết đoán của chính mình, vừa rồi thì không nên mặc cho tính tình của Nam Cung Phi, kì kì kèo kèo đến nửa ngày, trì hoãn thời cơ tốt nhất thoát đi. Người Ám Long bang ban đầu ở bên ngoài tiếp ứng đều sắp xếp xong xuôi. Đáng tiếc bây giờ rơi vào trên tay Nam Cung Vũ, đi không xong rồi.
"Kế hoạch ám sát giáo mẫu giá họa cho ta, cũng là ngươi an bài tìm cách?" Phi nhi tâm tư đơn thuần, không hề tâm kế, căn bản là không có cách bày xuống cục tổng thể lớn như vậy có thể làm được kín kẽ không một lỗ hổng như vậy, hoàn toàn liên kết, gϊếŧ người trong vô hình, chỉ có Vu Hạo.
Vu Hạo bây giờ đã không để ý tới an nguy chính mình, chỉ cầu có thể bảo toàn mạng của Nam Cung Phi, "Thiếu chủ vẫn yêu tha thiết ngươi, tất cả những thứ này đều là ta mưu tính, thiếu chủ chỉ là bị ta lợi dụng, nàng là người thiện lương như vậy, nơi nào có thể tàn nhẫn đến quyết tâm, làm được đến tuyệt tình như vậy. Những câu nói kia nàng nói với ngươi, chẳng qua là lời vô ích, tiểu hài tử cáu kỉnh thôi. Ta bây giờ rơi vào trong tay ngươi, muốn gϊếŧ muốn chém ta đều nhận, xin tuyệt đối không nên thương tổn thiếu chủ, nàng là thật lòng coi ngươi là người thân nhất yêu nhất."
Nam Cung Vũ trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nói, "Được, ta thả các ngươi đi."
Vu Hạo chấn kinh rồi, quả thực không thể tin vào tai của mình, Nam Cung Vũ thả thiếu chủ đi, còn có thể nói là nhớ tình tỷ muội, chính mình năm lần bảy lượt hãm hại nàng, muốn mạng của nàng, nàng vậy mà cũng sẽ thả chính mình đi? Huống chi, Nam Cung Vũ thả họ đi, nàng phải như thế nào bàn giao với giáo mẫu, nàng có phải quên đi giáo huấn bị giáo mẫu đánh gãy hai chân, nàng điên rồi sao?
Vu Hạo hoàn toàn không thể lý giải, hắn nghĩ tới vô số khả năng, duy nhất không ngờ rằng, kết cục sẽ là như vậy.
Nam Cung Vũ từ đầu tới đuôi cũng không nghĩ tới muốn mạng của Nam Cung Phi, đó là muội muội nàng tự tay nuôi lớn, đã trở thành một phần huyết nhục cốt tủy của nàng, nàng làm sao có khả năng thật sự cam lòng hạ tử thủ. Còn về Vu Hạo kẻ cầm đầu tất cả, nàng quả thật rất muốn gϊếŧ hắn, nhưng một khi hắn chết rồi, Phi nhi một mình lẻ loi, như vậy làm sao ở Ám Long bang đứng vững gót chân, sinh tồn được? Vu Hạo bụng dạ cực sâu, mà đối với Phi nhi cực kỳ trung thành, có hắn bảo vệ Phi nhi, mình mới có thể yên tâm để Phi nhi rời khỏi bên cạnh mình.
Tiếu Văn và Tần Phong thả Vu Hạo ra, Vu Hạo đem Nam Cung Phi ngã xuống đất ngất đi ôm vào trong lòng, từng bước một rời khỏi Nam Cung gia.
Lam Kiều vẫn không có thể tiếp thu sự thực trước mắt, đại tiểu thư có bao nhiêu sủng ái Nam Cung Phi, những năm này cô đều nhìn ở trong mắt, trước đây bất luận Nam Cung Phi làm sao được voi đòi tiên, đại tiểu thư đều sẽ khoan dung phóng túng, từng bước thoái nhượng. Nhưng bây giờ, vì cô, đại tiểu thư vậy mà cắt đứt với muội muội, còn động thủ đánh Nam Cung Phi, đến cuối cùng thậm chí ép đi Nam Cung Phi.
Chính mình có tài cán gì, xứng với tình thâm đại tiểu thư như vậy?
Trở lại phủ đệ, vừa đi vào gian phòng, Lam Kiều liền đem đại tiểu thư chăm chú ôm vào trong ngực, tâm tình kích động thật lâu không thể bình tĩnh, cô chưa bao giờ cảm tưởng, mình ở trong lòng đại tiểu thư thậm chí có địa vị trọng yếu như vậy. Đại tiểu thư hôm nay nói, mình là giới hạn cuối cùng của nàng, đây là lời tâm tình Lam Kiều nghe qua cảm động lòng người nhất.
Chỉ là nghĩ đến đại tiểu thư thả Nam Cung Phi và Vu Hạo đi, Lam Kiều lại bắt đầu lo lắng thay cho đại tiểu thư, "Giáo mẫu bên kia cô phải tự xử như thế nào?" Thả người đi chẳng qua là một câu nói đơn giản, nhưng vấn trách trách tội của giáo mẫu muốn đại tiểu thư làm sao chịu đựng?
Lam Kiều mơ hồ hồi tưởng lại, rất nhiều năm trước mình cũng đã từng hỏi đại tiểu thư lời nói tương tự, lúc đó Nam Cung Phi bị Ám Long bang bắt cóc, uy hϊếp đại tiểu thư dùng sòng bạc làm điều kiện trao đổi, đại tiểu thư lúc đó không biết ngọn nguồn của Nam Cung Phi cùng Ám Long bang, bên dưới lòng như lửa đốt bị ép đồng ý, sau đó bị giáo mẫu mạnh mẽ trách phạt một trận.
Vậy lần này thì sao, giáo mẫu lại sẽ làm sao trừng phạt đại tiểu thư? Căm giận ngút trời của giáo mẫu đại tiểu thư chịu đựng được không? Đại tiểu thư tại sao luôn là sẽ không cân nhắc cho chính mình, khiến người đau lòng như vậy?
"Mẫu thân có thể đem ta làm thế nào, bây giờ ta là người thừa kế duy nhất của Nam Cung gia, nếu như nàng muốn Nam Cung gia không người nối nghiệp, nàng thì cứ việc gϊếŧ ta, nếu như muốn giáo mẫu tương lai của Nam Cung gia là tàn tật, nàng thì cứ việc đánh gãy chân của ta." Nam Cung Vũ không phải Nam Cung Phi, chỉ có thể liều mạng hành sự lỗ mãng, nàng dám thả Nam Cung Phi và Vu Hạo đi, chính là trải qua đắn đo suy nghĩ mới làm ra quyết định cuối cùng, chắc chắn sẽ không để cho mình rơi vào tuyệt cảnh, hại Lam Kiều lo lắng.
Lam Kiều có chút thất thần đại tiểu thư bá khí lăng nhiên như vậy, đúng là hào quang sáng chói, khiến người ta không dời mắt nổi.
Hết chương 46