Lúc Nam Cung Vũ ngày hôm sau rời giường, Lam Kiều đã làm tốt bữa ăn sáng, hai người đã lâu không thể yên lặng mặt đối mặt ăn một bữa cơm.
Tay nghề của Lam Kiều vẫn rất hợp khẩu vị Nam Cung Vũ, Nam Cung Vũ xé ra một khối nhỏ bánh mì nướng, đút tới bên miệng Lam Kiều, Lam Kiều cắn vào trong miệng, liếʍ liếʍ môi hơi khô, tiện đường đem đầu ngón tay đưa tới cửa cùng thưởng thức.
Dòng điện một trận tê dại từ đầu ngón tay xuyên qua, Nam Cung Vũ nhanh chóng rút tay trở về, đầu ngón tay ướt nhẹp, lại xé ra một khối nhỏ bánh mì nướng để vào trong miệng chính mình, tim đập đột nhiên nhanh hơn mấy phần.
Dùng qua cơm sáng, Lam Kiều như cũ chuẩn bị đi rửa chén như vậy, Nam Cung Vũ lập tức ngăn cản cô, "Đừng rửa, tay chị đều nứt nẻ rồi."
Vừa đến mùa đông, tay của Lam Kiều thì sẽ khô đến nứt nẻ, cô luôn luôn không làm sao lưu ý. Nam Cung Vũ đem kem bảo vệ tay bôi lên ở trong lòng bàn tay mình, sau đó đem lòng bàn tay của chính mình bao trùm ở trên mu bàn tay của Lam Kiều.
Trên tay của hai người tản ra mùi thơm ngát của hoa nhài.
Lam Kiều nắm lên tay nhẵn nhụi mượt mà, mang lên bên môi ấn xuống một cái hôn, hơi thở trong lúc đó phiêu đãng mùi thơm thoang thoảng.
Vẻ mặt của Lam Kiều là thành kính như vậy, giống như nắm chính là bảo bối quý giá nhất thế gian.
Tay của Lam Kiều bởi vì quanh năm nắm súng dùng dao mà hơi chút thô ráp, trên bàn tay có vài nơi đều có chứa nốt phồng dày. Nam Cung Vũ thường xuyên vuốt nhẹ cặp tay kia, đối với mỗi một nơi vị trí nốt phồng dày đều nhớ rõ rõ ràng ràng.
Tối hôm qua điện thoại hết điện tự động tắt máy, Nam Cung Vũ sáng nay nạp đầy điện mở ra điện thoại, mới phát hiện một đống điện báo nhắc nhở lít nha lít nhít, toàn là Lam Kiều đêm qua gọi tới. Nhìn mỗi tin cách nhau 2, 3 phút thì gọi tới một trận cú điện thoại, Nam Cung Vũ thậm chí có thể tưởng tượng được, Lam Kiều ngay lúc đó lòng như lửa đốt, chính mình không có mang vệ sĩ, lại liên lạc không được, tin tức hoàn toàn không có, hơn nửa đêm còn không có về nhà, cũng không biết đi nơi nào. Nam Cung Vũ cũng không biết Lam Kiều lúc đó là lấy tâm tình tuyệt vọng thế nào, ở dưới đèn đường dày vò chờ đợi.
Nàng hại Lam Kiều lo lắng rồi.
"Tối hôm qua, điện thoại di động tôi không có điện rồi." Nam Cung Vũ cảm giác mình nợ Lam Kiều một câu giải thích, một câu xin lỗi.
Chỉ là lời xin lỗi còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, ngược lại là Lam Kiều giành trước tự mình phản tỉnh nói, "Sau này tôi sẽ chú ý, bất cứ lúc nào đem sạc dự phòng chuẩn bị kỹ càng thả trong túi cô."
Lam Kiều tỷ tỷ của nàng a, luôn là chu đáo như vậy, khiến người ta không biết nói cái gì cho phải.
Lúc xế chiều, Bạch Dịch An lại tìm đến Lam Kiều.
Lam Kiều vừa nhìn thấy nàng thì đau đầu, theo bản năng đã muốn trốn, chỉ đáng tiếc không tránh thoát, vẫn bị Bạch Dịch An cản lại.
Lam Kiều có chút bất an nhìn một chút về bốn phía, rõ ràng cô cùng Bạch Dịch An chẳng có chuyện gì, lại một mực có loại cảm giác có tật giật mình, chỉ lo lần nữa bị đại tiểu thư gặp được, lại sẽ tức giận lạnh nhạt cô, cô và đại tiểu thư thật vất vả hòa hảo như lúc ban đầu, cô không hy vọng sản sinh trắc trở nữa, lại dằn vặt một phen.
"Sau này ngươi đừng tới tìm ta." Âm thanh Lam Kiều lãnh khốc đến không có một tia cảm tình, còn mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn.
Bạch Dịch An mấy ngày trước chạy trối chết, mấy ngày nay nghĩ đến rất nhiều, chung quy không nhịn được vẫn là đến tìm Lam Kiều rồi. Không biết làm sao, mấy ngày không gặp, lòng của Bạch Dịch An có loại cảm giác trống rỗng. Đây là cảm giác nàng trước đây trong đời 32 năm chưa bao giờ có, rất kỳ quái, nhưng cũng rất tuyệt vời.
"Nhị tiểu thư nói là sự thật sao? Giữa ngươi và đại tiểu thư?" Bạch Dịch An một trái tim lơ lửng, thử dò xét nói.
"Nhị tiểu thư nói đùa." Lam Kiều lạnh nhạt phủ nhận nói, cô chỉ là không muốn gây nhiều chuyện cho đại tiểu thư.
Bạch Dịch An một trái tim bị treo cuối cùng rơi xuống đất, mặt mang lên nụ cười, "Vậy thì tốt."
Sắc mặt Lam Kiều lạnh lẽo, cảm thấy không tốt đẹp gì! Loại cách nói dạng mơ hồ để Bạch Dịch An lần nữa dấy lên hy vọng, nhưng cô lại không thể công khai quan hệ giữa cô và đại tiểu thư.
Bạch Dịch An tâm tình khoan khoái khẽ hát rời đi, Lam Kiều tâm tình lại có chút gay go, luôn cảm thấy đây là một quả bom, không chắc ngày nào đó sẽ nổ tung. Đến lúc đó sân sau nhà mình lại sẽ nổi lửa, xui xẻo quay đầu lại vẫn là chính mình.
Buổi tối sau khi tắm xong, Lam Kiều có vẻ như lơ đãng nói một câu với Nam Cung Vũ, "Nếu không phải cô xin với giáo mẫu, đổi một bác sĩ tư nhân?"
Nam Cung Vũ là người thông minh thế nào, lập tức đoán được, "Bác sĩ Bạch lại tìm đến chị?"
"Vâng.." Lam Kiều ở trước mặt đại tiểu thư cũng không dám có điều che giấu, thẳng thắn khoan dung, chống cự tòng nghiêm, Lam Kiều chỉ đành thành thật thẳng thắn.
"Thổ lộ với chị?" Nam Cung Vũ trêu ghẹo nói. Nhưng mà lấy tính cách dám yêu dám hận của bác sĩ Bạch, đây đều là chuyện sớm hay muộn.
"Không có." Lam Kiều nhanh chóng xua tay phủ nhận nói, một bên lén lút đánh giá sắc mặt của đại tiểu thư.
"Bất lịch sự chị?" Lấy tính tình tùy tiện hấp tấp của bác sĩ Bạch, tựa hồ cũng không phải không thể.
"Không.. Không có." Lam Kiều suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi. Bảo bối nhà mình từ sáng đến tối trong đầu đều đang nghĩ cái gì.
"Vậy chị làm gì đuổi người ta đi? Tốt xấu gì bác sĩ Bạch nhọc nhằn khổ sở chăm sóc chị hai tháng, không có công lao cũng có khổ lao." Nam Cung Vũ suy tính được càng nhiều, không lý do đột nhiên đánh đuổi Bạch Dịch An, dễ dàng gây nên hoài nghi của mẫu thân. Nàng không hy vọng mẫu thân biết được quan hệ giữa nàng và Lam Kiều, đặc biệt là ở trong lúc mấu chốt này.
"Nhưng mà.." Lam Kiều càng ngày càng không làm rõ được ý nghĩ của đại tiểu thư.
"Lam tỷ tỷ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn là được." Nam Cung Vũ nghiêng đầu bỡn cợt nói.
Lam Kiều chỉ hy vọng sau này gặp phải Bạch Dịch An đi đường vòng đi, tuyệt đối đừng dẫn hỏa trên người. Đại tiểu thư ở bề ngoài nói không thèm để ý, không chắc ngày nào đó bình dấm chua lại đổ, đến thời điểm đó dỗ cũng dỗ không tốt.
Nam Cung Vũ thì lại âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải gấp bội đối tốt với Lam Kiều tỷ tỷ, bây giờ có tình địch mắt nhìn chằm chằm, không làm được ngày nào đó Lam Kiều tỷ tỷ đã bị người khác quải chạy, đến thời điểm đó chính mình khóc cũng không chỗ để khóc.
Cách ngày đính hôn còn có mười ngày, ở dưới sự sắp xếp của giáo mẫu, Nam Cung Vũ bị ép đi vào gặp mặt cùng Hà Dật Nhiên.
Hẹn xong thời gian gặp mặt là mười một giờ trưa, Nam Cung Vũ một giấc ngủ đến mười giờ sáng, còn lười ở trên giường không muốn dậy, cuối cùng vẫn là Lam Kiều đem người từ trên giường ôm lên.
"Đại tiểu thư, nếu không rời giường thì không kịp rồi." Lam Kiều lại là bất đắc dĩ lại là sủng nịch, ở trên cổ đại tiểu thư mạnh mẽ hôn một cái.
Nam Cung Vũ nhìn phía kính thử quần áo bên giường, trên cổ một viên quả mâm xôi, không khỏi buồn cười nói, "Lam tỷ tỷ, chị cố ý ư, đây là muốn khıêυ khí©h với Hà Dật Nhiên, ý tuyên cáo quyền lãnh thổ sao?"
Lam Kiều vừa rồi chỉ là không kìm lòng được, không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại mới đột nhiên nhớ tới, đại tiểu thư đợi lát nữa phải đi gặp chồng chưa cưới, động tác này thật là không thích hợp, hơi có chút quẫn bách nói, "Tôi.. Tôi không phải cố ý."
Nam Cung Vũ vốn cũng không chú ý, chỉ là muốn cố ý trêu Lam Kiều một hồi.
Lam Kiều từ trong tủ quần áo lấy ra một cái khăn lụa mầu vải kaki, vòng ở trên cổ đại tiểu thư, đem quả mâm xôi che khuất.
"Hôm nay chị theo tôi cùng đi đi." Nếu như không cho Lam Kiều theo, nàng sợ là lại sẽ không ăn không uống chờ ở cửa lớn.
"Tôi sao?" Lam Kiều có chút không phản ứng lại, cô cho rằng đại tiểu thư đi hẹn hò, lại sẽ cố ý trốn cô, không cho phép cô theo.
"Không muốn đi?" " Nam Cung Vũ mới không tin.
"Không phải, chỉ là có chút bất ngờ." Lam Kiều cố nén trong lòng mừng như điên, không cho trên mặt biểu hiện quá mức rõ ràng. Cô muốn tử thủ bên đại tiểu thư, miễn cho Hà Dật Nhiên đến thời điểm đó táy máy tay chân.
Bởi vì duyên cớ mẫu thân tự thân dạy dỗ, Nam Cung Vũ cũng luôn luôn đúng giờ, cho dù cũng không muốn gặp Hà Dật Nhiên, nhưng cũng vẫn không có cố ý đến muộn.
Thời gian Nam Cung Vũ đến phòng ăn là 10 giờ 58 phút, Hà Dật Nhiên đã đến sớm, phòng ăn không có một bóng người, vì không bị quấy rối, Hà Dật Nhiên hai ngày trước thì bao toàn bộ phòng ăn.
"Hà tiên sinh, đợi lâu rồi." Nam Cung Vũ ngồi xuống, mỉm cười khách khí nói.
"Ta cũng là vừa tới không lâu." Hà Dật Nhiên ngẩng đầu nhìn Nam Cung Vũ, mắt như ngôi sao, mặt mày như tranh, khẽ mỉm cười, dường như hương hoa chớp mắt oanh liệt một thời. Hai gò má hiện ra màu hồng nhàn nhạt, diễm lệ như đóa hoa đào.
Hà Dật Nhiên cho dù gặp vô số mỹ nữ, đối với dung mạo tương lai của vợ mình cũng là cực kỳ hài lòng.
Lam Kiều đứng ở một bên, thấy được Hà Dật Nhiên nhìn chằm chằm đại tiểu thư nhà mình lăn qua lộn lại đánh giá, trong lòng cực kỳ khó chịu, lại do duyên cớ thân phận hạn chế, không thể phát tác chỉ có cố nén.
"Rất đẹp, có thể lấy được ngươi là vinh hạnh của ta." Lời ngon tiếng ngọt đối với Hà Dật Nhiên mà nói, từ trước đến giờ thuận buồm xuôi gió, lại như ăn cơm uống nước.
"Cảm tạ." Nam Cung Vũ nhấp một hớp nước chanh, lễ phép cười cười.
"Sau khi kết hôn, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau, nếu như ngươi hi vọng sinh đứa bé kế thừa Nam Cung gia, ta cũng đồng ý phối hợp." Cho dù Nam Cung Vũ rất đẹp, Hà Dật Nhiên cũng sẽ không vì một cây đại thụ mà từ bỏ toàn bộ cả khu rừng. Hắn cần cảm giác mới mẻ và kí©h thí©ɧ đến bổ khuyết nội tâm trống vắng của hắn.
Sinh cái đầu ngươi! Nghĩ hay lắm! Lam Kiều trong lòng nổi nóng, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo.
"Sau này chúng ta chính là người một nhà, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Hà Dật Nhiên chủ động đưa tay ra, nắm chặt tay của Nam Cung Vũ.
Ai là người một nhà với ngươi? Mau nhanh tay thả ra! Lam Kiều sắc mặt không vui, mạnh mẽ đè xuống kích động đem tay của người đàn ông bẻ gảy.
Nam Cung Vũ cầm một hồi lập tức buông ra, nàng xin lỗi cười cười "Thật không tiện, ta đi phòng rửa tay một hồi."
Nam Cung Vũ đứng dậy rời khỏi, Hà Dật Nhiên bên dưới tẻ nhạt lại bắt đầu đánh giá Lam Kiều đứng thẳng từ đầu tới đuôi thì không nhúc nhích.
Lam Kiều không tính là mỹ nữ truyền thống về mặt ý nghĩa, cô trời sinh gương mặt lạnh nhạt bạc bẽo, di thế độc lập (từ bỏ thế giới này để quy ẩn), cao ngạo lãnh diễm, bên trong lãnh khốc mang theo vài phần mùi vị chán đời, tránh xa người ngàn dặm.
Hà Dật Nhiên bình thường đã thấy rất nhiều mỹ nữ muôn hồng nghìn tía, bây giờ vừa thấy Lam Kiều, ngược lại cũng có chút mới mẻ, không khỏi đánh giá thêm vài lần.
"Theo chủ nhân nhà ngươi mấy năm?" Hà Dật Nhiên giống như vô ý bắt đầu bắt chuyện.
"Hơn mười năm." Lam Kiều vốn không muốn trả lời, chỉ là nghĩ lại một chút, không đáng bởi vì một chuyện nhỏ đi đắc tội Hà Dật Nhiên, không duyên cớ dựng nên một kẻ địch cho đại tiểu thư.
"Ngươi tên là gì?" Hà Dật Nhiên đứng lên.
Trong lòng Lam Kiều không vui, hơi không kiên nhẫn, lại vẫn là lạnh lùng đáp, "Lam Kiều."
"Làm vệ sĩ rất khổ cực chứ, ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không, ta cho ngươi thù lao gấp ba." Nữ vệ sĩ lợi hại vốn cũng không nhiều, nữ vệ sĩ lợi hại lại không tệ thì càng là đã ít lại càng ít, Hà Dật Nhiên khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu đùa nữ sinh đã thành quen thuộc, nghĩ rằng Lam Kiều bị vướng bởi thân phận của chính mình cũng không dám làm gì hắn như, đi lên trước muốn đưa tay đυ.ng vào mặt lạnh như sương của Lam Kiều.
Hết chương 37