Chương 24: Tôi muốn cùng chị xem mặt trời mọc

Huấn luyện ma quỷ đột nhiên không kịp chuẩn bị bắt đầu rồi.

Du thuyền từ đầu tới cuối duy trì cự ly cách Tần Phong có hơn mười mét.

Sau một tiếng, tốc độ của Tần Phong bơi càng ngày càng chậm. Lại một giờ qua đi, Tần Phong bắt đầu cầu xin Kiều tỷ kéo hắn lên thuyền, nhưng mà Lam Kiều cũng không để ý gì tới hắn. Lại sau một tiếng, Tần Phong mệt đến cả khí lực nói chuyện cũng không có, đột nhiên ùng ục một tiếng biến mất ở trên mặt biển, không thấy bóng dáng.

Lam Kiều đợi một trận, cũng không thấy người hiện lên, nhíu mày một cái, nhảy vào trong biển.

Đợi khi Lam Kiều đem người vớt lên, Tần Phong đã uống vài ngụm nước, xấu hổ giải thích, "Kiều tỷ, ta vốn đang có thể tiếp tục kiên trì, chỉ có điều chuột rút rồi."

Hai người toàn thân đều ướt nhẹp, trên biển gió to, Nam Cung Vũ lo lắng Lam Kiều sẽ cảm mạo, đề nghị, "Chúng ta trở về thôi."

Du thuyền ở trên biển chạy hơn ba giờ, Nhạc Nhạc cũng chơi đủ rồi, Tần Phong mệt đến không nhúc nhích được, Lam Kiều đương nhiên cái gì cũng nghe đại tiểu thư, cho nên đề nghị của Nam Cung Vũ, không người có dị nghị, Lam Kiều thì lại tiếp tục cầm lái đi ngược lại.

Lại thổi nửa giờ gió biển, Tần Phong lạnh đến mức run rẩy, Lam Kiều toàn thân ướt đẫm vẫn cứ vẻ mặt như thường.

Nam Cung Vũ biết kỳ sinh lý Lam Kiều đến rồi, khá là lo lắng nói, "Chị hôm nay xuống nước, lại thổi gió biển, về khách sạn nhanh chóng xối nước nóng, cũng đừng bị cảm."

Ai biết, thổi ròng rã bốn tiếng gió biển, Lam Kiều và Tần Phong bị ướt quần áo cũng không sao, Nam Cung Vũ và Nhạc Nhạc trái lại bị cảm.

Họa vô đơn chí chính là, kỳ sinh lý của Nam Cung Vũ cũng đột nhiên đến, chịu gió biển lạnh, đau bụng đến muốn mạng.

Kỳ sinh lý của Nam Cung Vũ vốn không phải thời gian này, kể từ sau khi ngủ chung cùng Lam Kiều, đã bị thời gian kỳ sinh lý của Lam Kiều kéo sớm, một quãng thời gian qua đi, thời gian của hai người trên căn bản trùng hợp rồi.

"Đại tiểu thư, là tôi suy nghĩ không chu toàn, không có tính toán tốt thời gian." Lam Kiều hổ thẹn tự trách nói, sớm biết thì không dẫn đại tiểu thư ra biển rồi.

Vốn dĩ thời điểm ở bang phái, lúc kỳ sinh lý Nam Cung Vũ thân thể sẽ rất không thoải mái, cái bụng thường thường đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng.

Cho nên Lam Kiều nuôi thành thói quen dự đoán thời gian kỳ sinh lý của đại tiểu thư, một khi kỳ sinh lý tới gần, Lam Kiều sẽ đặc biệt chú ý sinh hoạt ẩm thực thường ngày của đại tiểu thư, ở dưới chăm sóc tỉ mỉ của Lam Kiều, Nam Cung Vũ đã rất lâu không có khó chịu đến lợi hại như vậy.

Gần đây kỳ sinh lý Nam Cung Vũ tương đối loạn, Lam Kiều cũng không có ngờ tới, lần này sẽ sớm nhiều ngày như vậy, lại đồng bộ với kỳ sinh lý của cùng mình rồi.

Còn về bản thân Lam Kiều, huấn luyện viên của trại sát thủ luôn luôn đem nữ nhân coi như nam nhân, đối xử bình đẳng, căn bản sẽ không để ý tới cái đồ vật kỳ sinh lý này. Nên huấn luyện cường độ cao cứ tiếp tục huấn luyện, nên chấp hành nhiệm vụ cứ tiếp tục chấp hành, không có ai sẽ để ý tới ngươi có phải thân thể không khỏe hay không, trạng thái không tốt, Lam Kiều đã quen thuộc từ lâu.

Cho nên khi vừa nhảy xuống biển, cô căn bản không cân nhắc mình ở kỳ sinh lý, ngược lại là đại tiểu thư thay cô nghĩ tới điểm này.

Lam Kiều đút cho Nam Cung Vũ thuốc cảm mạo, lại rót một chén nước đường đỏ cho nàng.

Nam Cung Vũ nằm ở trên giường, Lam Kiều đem hai tay xoa nóng, bịt ở trên bụng đại tiểu thư.

Tay Lam Kiều luôn luôn ấm áp, Nam Cung Vũ đau đớn hơi hòa hoãn, uống thuốc cảm mạo có chút buồn ngủ, bất tri bất giác thì vùi ở trong lòng Lam Kiều ngủ thϊếp đi.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, đã là ba giờ rưỡi chiều.

"Khá hơn chút nào không?" Lam Kiều ân cần nói, hoàn toàn không để ý bờ vai mình bị ép tới tê dại.

Nam Cung Vũ gật gật đầu, trong lòng còn tưởng nhớ một chuyện, lẩm bẩm nói, "Hôm nay tôi còn không có huấn luyện."



"Đại tiểu thư, cô ngã bệnh lại vừa vặn đến kỳ sinh lý, thì nghỉ ngơi mấy ngày đi." Lam Kiều vốn chính là dẫn đại tiểu thư đến giải sầu, bỏ áp lực, đương nhiên không hy vọng đại tiểu thư đem mình ép đến quá dữ.

Đáng tiếc Lam Kiều khuyên như thế nào cũng không khuyên nổi, Nam Cung Vũ kiên trì muốn ra ngoài huấn luyện, tuyệt không cho phép chính mình lãng phí thời gian mấy ngày.

Thời gian chính là sinh mạng, lãng phí thời gian càng nhiều, liền mang ý nghĩa tính mạng của Lam Kiều càng ngày càng tràn ngập nguy cơ.

Trên bờ cát mềm mại, hạt cát bị mặt trời sưởi đến ấm áp.

Nam Cung Vũ ở trên bờ cát vẽ một vòng tròn, yêu cầu Lam Kiều chờ ở bên trong vòng tắm nắng, không cho phép đi ra ngoài vòng tròn. Lam Kiều đối với nàng che chở hơi quá, chỉ lo nàng té ngã, động một chút là dìu nàng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ huấn luyện của nàng. Nam Cung Vũ lấy lý do té trên bờ cát không đau, yêu cầu Lam Kiều không cho phép nhúng tay, chờ ở trong vòng tắm ánh mặt trời.

Lam Kiều hết cách rồi, chỉ đành ngồi ở trong vòng khô cằn mà nhìn.

Chân trần Nam Cung Vũ đạp ở trên bờ cát, mỗi khi đi vài bước thì ngã xuống đất, sau khi té ngã lại run rẩy từ trên mặt đất khó khăn bò lên, nhịn đau tiếp tục hướng phía trước.

Nam Cung Vũ huấn luyện hơn hai giờ, té ngã vô số lần, mỗi lần té ngã, tâm Lam Kiều đều sẽ run lên theo, bao nhiêu lần cũng không nhịn được muốn xông tới, đem đại tiểu thư nâng dậy ôm vào trong lòng, để đại tiểu thư đừng tiếp tục huấn luyện nữa, chỉ là Lam Kiều lại không dám ra vòng, vi phạm mệnh lệnh của đại tiểu thư. Huống chi, tính tình đại tiểu thư luôn luôn rất bướng bỉnh, e sợ cô khuyên cũng không khuyên nổi.

Lam Kiều bó tay hết cách, chỉ đành tha thiết mong chờ nhìn, chờ ở trong vòng đi qua đi lại, lại là sốt ruột lại là đau lòng.

Sau khi kết thúc huấn luyện, Nam Cung Vũ một thân bẩn thỉu, mặt mày xám xịt, ngay cả trong miệng cũng ăn không ít hạt cát.

Nhạc Nhạc ngã bệnh cũng rảnh rỗi không chịu nổi, lôi kéo Tần Phong chơi cùng nàng, để ca ca đem mình chôn sống ở bên trong hạt cát, chỉ lộ hai con mắt một cái lỗ mũi ở bên ngoài.

Buổi tối trước khi ngủ, Nam Cung Vũ lại uống một viên thuốc cảm mạo. Nằm ở trên giường nhìn sách một hồi, liền hỗn loạn buồn ngủ không xong. Trong mơ mơ màng màng, có người tựa hồ đang hôn hít lấy chính mình.

Nam Cung Vũ đem người đẩy ra, chậm rãi mở hai mắt ra, trước mắt là gương mặt kinh ngạc mà mang theo oan ức của người kia.

"Đại tiểu thư, tôi lại chọc cô tức giận sao?" Lam Kiều bắt đầu tự mình kiểm điểm, nghĩ lại chính mình hôm nay có phải lại đã làm sai điều gì không.

"Tôi bị cảm rồi, đừng truyền nhiễm cho chị." Nam Cung Vũ tắt đèn, đem sách đặt ở trên tủ đầu giường, chui vào trong chăn.

Chăn mỏng một chút, sau khi cảm mạo thân thể càng ngày càng sợ lạnh, Nam Cung Vũ cuộn lên hai chân, hai tay ôm đầu gối.

Vừa nghe đại tiểu thư không hề tức giận, Lam Kiều lập tức vui cười hớn hở tiến lên nghênh tiếp, chủ động hiến thân làm lò sưởi, hai tay nắm ở tay lạnh lẽo của đại tiểu thư, hai chân cuốn lấy chân lạnh lẽo của đại tiểu thư.

Lam Kiều ghé vào bên miệng đại tiểu thư lại hôn mấy cái, mới hài lòng nói, "Đại tiểu thư, tôi không sợ bị truyền nhiễm."

Lam Kiều đã nhiều năm không có từng sinh bệnh, quá khứ ở trong hoàn cảnh căng thẳng ngột ngạt của bang phái, thời gian nghỉ ngơi đều rất ít, thật sự là không cho phép người sinh bệnh.

Sinh bệnh thì mang ý nghĩa không thể ở bên cạnh bảo vệ đại tiểu thư, sinh bệnh còn mang ý nghĩa khi chấp hành nhiệm vụ dễ dàng chết.

Nam Cung Vũ buồn ngủ đến con mắt đều không mở ra được, mơ mơ màng màng tránh né hôn môi lít nha lít nhít này, nói lầm bầm, "Kiều tỷ tỷ, đừng nghịch."

Lam Kiều chưa từng gặp qua dáng dấp đại tiểu thư e thẹn làm nũng như vậy, quả là sắp bị manh hóa rồi, lại hung hăng lén hôn mấy cái mới bỏ qua.

Đêm khuya.

Nam Cung Phi tay cầm họa bút, vẽ trên giấy là một bức phác họa bên mặt nữ nhân. Biểu hiện của Nam Cung Phi rất chăm chú, mỗi một bút đều vẽ đến mức rất để tâm.

Cuối cùng vẽ xong, Nam Cung Phi buông xuống bút vẽ, mặt mày mỉm cười, lẳng lặng thưởng thức một trận, thật là thỏa mãn.



Vu Hạo đẩy cửa đi vào, thấy được thiếu chủ lại đang vẽ người kia, chí ít sau khi người kia rời đi, thiếu chủ cách mỗi một hai ngày sẽ vẽ một bức chân dung người kia, gò má, bóng lưng, mỉm cười, ưu thương.. Bây giờ cả phòng vẽ tranh đều chất đầy phác họa của người kia, treo cả một mặt tường.

"Thiếu chủ, thuộc hạ vô năng, vẫn không thể nào tra được tung tích của Nam Cung Vũ." Vu Hạo cúi đầu thỉnh tội nói.

Nam Cung Phi mê muội bên trong bức vẽ, bởi vì đột nhiên bị quấy rầy mà có chút bất mãn, vẻ mặt mê luyến trên mặt ở trong nháy mắt lúc nhìn Vu Hạo trở nên lạnh lùng, "Ai kêu ngươi vào! Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không cho phép bước vào phòng vẽ tranh này một bước! Cút ra ngoài!"

Vu Hạo nhanh chóng xám xì thối lui ra khỏi phòng vẽ tranh.

Lần nữa nhìn về phía bức tác phẩm hội họa hoàn thành vừa rồi, gò má cô gái trong tranh ôn nhu mà mỹ lệ. Ánh mắt Nam Cung Phi lại đột nhiên trở nên lãnh khốc, mang theo sự thù hận thật sâu, nàng rút ra dao găm, mạnh mẽ cắm ở trên mặt nữ nhân bên trong tranh, tự nhủ, "Tỷ tỷ, ngươi là trốn không thoát lòng bàn tay của ta, ta chẳng mấy chốc sẽ gặp mặt ngươi."

Bởi vì tối hôm qua ngủ đến quá sớm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Nam Cung Vũ thì tỉnh lại, mở ra điện thoại vừa nhìn thời gian mới năm giờ rưỡi, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được.

"Tỉnh rồi?" Lam Kiều đẩy lên thân thể, mắt nhìn xuống mặt ngủ vui tươi của đại tiểu thư.

Nam Cung Vũ vốn nhắm mắt lại chợp mắt, ai biết bên miệng lại bị người hôn một cái, lông mi khẽ run, chỉ đành mở hai mắt ra, bất đắc dĩ nói, "Lại đánh thức chị rồi sao?"

Thấy được Lam Kiều nhích qua còn muốn hôn nàng, Nam Cung Vũ nhanh chóng né tránh, hơi tức giận nói, "Cách tôi xa một chút, sẽ đem cảm mạo truyền cho chị."

Lam Kiều không dám chọc đại tiểu thư nữa, sợ thật đem người chọc xù lông, nhanh chóng vuốt lông, đem người ôm vào lòng, cúi đầu nhận sai.

Trải qua Lam Kiều nháo trò như thế, Nam Cung Vũ triệt để ngủ không được.

Ban ngày một bên bãi cát du khách rất nhiều, bây giờ thời gian còn sớm, ánh mặt trời hơi lộ ra, một bên bãi cát không có một bóng người, nước biển màu xanh thẳm thần bí mà mỹ lệ.

Hai người ngồi ở trên bờ cát, lẳng lặng cùng đợi tia ban mai trên biển.

Nam Cung Vũ tựa đầu tựa ở trên bả vai Lam Kiều, nhìn phương xa đường chân trời, chẳng biết vì sao đột nhiên nhớ lại chuyện mấy năm trước đến bờ biển.

Nam Cung Phi xin nàng rất lâu, nàng mới trong trăm công ngàn việc rút thời gian mang muội muội đến bờ biển chơi. Nam Cung Phi kéo tay nàng, ở cạnh biển vô cùng phấn khởi kiếm vỏ sò, Nam Cung Phi khi đó vẫn là bé con nho nhỏ, sóng có chút lớn, bắn tung tóe ướt váy Nam Cung Phi.

Sau đó, Nam Cung Phi khóc rống muốn nàng cõng, bé con cưỡi ở trên lưng của nàng, nhìn lên vỏ sò hình dáng màu sắc gì, liền chỉ huy nàng đi nhặt, như vậy nước biển thì sẽ không làm ướt váy của tiểu gia hỏa rồi.

Nam Cung Phi hưng phấn hỏng rồi, Nam Cung Vũ tựa hồ còn chưa từng thấy muội muội từng cao hứng như vậy.

Chỉ là bây giờ, đồ vật nhỏ lúc trước quấn quít lấy muốn cõng lớn rồi, trăm phương ngàn kế muốn gϊếŧ chết chính mình, thật sự là tạo hóa trêu người, thế sự khó liệu.

Nam Cung Vũ khe khẽ thở dài, không còn tâm tình nhìn mặt trời mọc trên biển.

Lam Kiều cảm giác được trong lòng đại tiểu thư phiền muộn, nhẹ giọng nói, "Có phải là buồn ngủ, có muốn trở về phòng ngủ tiếp một hồi hay không?"

Nam Cung Vũ lắc lắc đầu, ngắm nhìn đường chân trời, cười nói, "Tôi muốn cùng chị xem mặt trời mọc."

May là còn có Lam Kiều vẫn bồi cạnh bên người.

Cơ hội như vậy đến không dễ, cũng không biết cuộc sống yên tĩnh còn có thể duy trì bao lâu, sau này có còn cơ hội ở cùng Lam Kiều, lẳng lặng mà chờ đợi ánh rạng đông luồng thứ nhất bay lên trên mặt biển hay không.

Hết chương 24