Lam Kiều tính toán thiếu niên nên đi rồi, dỡ xuống đề phòng, đến nhà bếp mài hạt cà phê, pha một ly latte cho Nam Cung Vũ, chính mình thì lại uống kiểu mỹ bỏ thêm khối đá.
Thời điểm đợi đến buổi tối ra ngoài tản bộ, Lam Kiều mở cửa mới phát hiện Tần Phong chờ ở ngoài cửa, âm thầm canh giữ ở ngoài cửa cả ngày.
Lam Kiều chau mày, lạnh lùng nói, "Ngươi đến cùng muốn làm gì!"
Thiếu niên cực kỳ vô tội giải thích, "Kiều tỷ, ta thật sự chỉ là xin lỗi với Nhạc Nhạc!"
Nhạc Nhạc thấy được món đồ chơi trong tay Tần Phong xách, hoan hô một tiếng hùng hục đem đồ vật ôm vào nhà. Trước đó Tần Phong mang đi Nhạc Nhạc, cũng không thương tổn Nhạc Nhạc tí nào, cho nên Nhạc Nhạc đối với tiểu ca ca đẹp đẽ này cũng không bài xích.
Cái gọi là bắt người tay ngắn, Lam Kiều không có tình người nữa, cũng không tiện sẽ đem thiếu niên cự tuyệt ở ngoài cửa, chỉ là lạnh lùng cảnh cáo một tiếng, "Mặc kệ có ý định gì, dám can đảm ở nhà ta xằng bậy, thì sẽ không như lần trước ra tay nhẹ như vậy."
Nhớ tới lần trước cổ tay sưng mặt sưng mũi trật khớp, đầy đủ nằm gần một tháng mới có thể xuống giường bước đi, như vậy vẫn tính ra tay nhẹ, nếu như ra tay nặng, Tần Phong chỉ cảm thấy lưng mát lạnh, lạnh vèo vèo...
Nam Cung Vũ thích yên tĩnh thích xem sách, Nhạc Nhạc một mình ở một bên chơi, thật là tẻ nhạt, bây giờ có một tiểu ca ca bồi tiếp chơi, có thể đem Nhạc Nhạc sướиɠ đến phát rồ rồi.
Tần Phong mười bảy mười tám tuổi, tâm tính thiếu niên, hai người ngồi ở phòng khách trên ghế salông chơi game, khiến cho không còn biết trời đâu đất đâu, vẫn chơi đến đêm khuya cũng không nguyện rời đi, cuối cùng Tần Phong vẫn bị Lam Kiều xách cổ tay đuổi ra ngoài.
Nhưng mà Nhạc Nhạc đã hẹn xong với tiểu ca ca, sáng sớm ngày mai tiếp tục tới đón chơi. Mấy tiếng không tới, Nhạc Nhạc cũng đã hoàn toàn bị thiếu niên thu phục, cả đêm đều đi theo phía sau Tần Phong, ca ca ca ca réo lên không ngừng.
Đêm khuya, Nam Cung Vũ sau khi đem Nhạc Nhạc dỗ ngủ, cùng Lam Kiều nằm trên ghế sa lông, đối lập mà nhìn.
"Đây là cái tình huống gì?" Không sợ trời không sợ đất, tên côn đồ cắc ké ai cũng không phục, đột nhiên cải tà quy chính, đến nhà xin lỗi nhận lỗi? Thấy thế nào làm sao không đúng.
Nam Cung Vũ tán đồng gật gù, như có điều suy nghĩ nói, "Chuyện xảy ra khác thường tất có kì lạ."
Bác sĩ ăn mặc áo trắng đang ở bên giường bệnh kiểm tra, Nhạc Nhạc luôn luôn làm ầm ĩ ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, yên lặng, một hồi nhìn trái gia gia đang kiểm tra thân thể, một hồi về nhìn phải phía bà nội hôn mê bất tỉnh.
Nhạc Nhạc không nói gì, chỉ là mím môi thật chặt môi.
Bác sĩ kiểm tra kết thúc, hỏi về phía Nam Cung Vũ, "Xin hỏi các ngươi là người nhà của bệnh nhân sao, thuận tiện đến phòng làm việc của ta một chuyến không?"
Lam Kiều đẩy Nam Cung Vũ tiến vào phòng làm việc của bác sĩ, văn phòng không lớn, lại hết sức sạch sẽ, trong không khí phiêu đãng mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.
"Các ngươi phải làm tốt chuẩn bị tâm lý." Bác sĩ dừng một chút, đánh giá một hồi sắc mặt của hai người, mới tiếp tục nói, "Tình huống của hai vị lão nhân cũng không quá tốt, hiện nay chỉ có thể bảo thủ trị liệu, lúc nào cũng có thể..."
Bác sĩ không có tiếp tục nói hết, chỉ là Nam Cung Vũ hai người đều hiểu lời chưa nói hết của bác sĩ, bệnh tình xấu đi, lúc nào cũng có thể chết đi.
Trở lại phòng bệnh, Nhạc Nhạc đang nói chuyện với gia gia, hai ông cháu không biết nói đến chuyện thú vị gì, Nhạc Nhạc cười đến trước ngửa sau lật, Trần thúc cười đến không ngậm mồm vào được.
Thấy được Nam Cung Vũ hai người đến, Trần thúc nhanh chóng bắt chuyện hai người đến ngồi một chút, cười nói, "Tần Phong đứa bé kia, bản tính cũng không xấu, trước đó ở dưới lầu nhà ta, vốn kết quả học tập còn tốt vô cùng, là một người không có vấn đề. Chính là sau đó ba mẹ tạ thế, đả kích đối với hắn quá lớn, mới ngừng học, bị một đám tên côn đồ cắc ké lôi kéo xấu."
Trần thúc chỉ chỉ rổ hoa quả tươi trên bàn, nói tiếp, "Sáng sớm hôm nay khi hắn đến thăm ta tặng, còn trịnh trọng xin lỗi với ta, bảo đảm cũng sẽ không bao giờ đi quấy rối tiệm của ta nữa."
Trần thúc thật dài thở dài, tiếc hận nói, "Đứa bé kia ta cũng là nhìn lớn lên, khi còn bé thông minh lại có lễ phép, ta còn thường thường ôm hắn. Nếu không phải ba mẹ xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng sẽ không tự giận mình, tính tình đại biến..."
Ngày đó Trần thúc nói liên miên rất nhiều chuyện cũ của Tần Phong, không biết là đã có tuổi hay là duyên cớ bệnh nặng, có một số việc liên tục nhiều lần nói nhiều lần, Nam Cung Vũ các nàng cũng không đánh gãy lời hắn, Nhạc Nhạc cũng chờ ở một bên yên lặng nghe, nàng tựa hồ cảm ứng được cái gì, hôm nay ngoan ngoãn cực kì.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Trần thúc nói rất nhiều, nhưng hắn cũng chỉ biết ba mẹ của Tần Phong ở nhà bị người gϊếŧ hại, lực lượng cảnh sát đến nay không có phá án, từ đó về sau, Tần Phong thì nghỉ học, bắt đầu tự cam đoạ lạc.
Lúc rời đi, Nhạc Nhạc ôm cái cổ của gia gia, ôm đã lâu cũng không nguyện buông ra, lại hôn bà nội hôn mê một cái, ngón tay của bà nội nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, cũng không biết có phải cảm ứng được cái gì không.
Con gái của Lâm a di ngày lễ quốc khánh vẫn chưa có trở về, bảo là muốn cùng bạn trai tự láy xe đi Đạo Thành Á Đinh. Lâm a di rất là thất vọng, vốn cho là con gái phải về nhà, chuẩn bị hoa quả rau dưa một tủ lạnh.
Một mình ăn không hết, Lâm a di mời Nam Cung Vũ các nàng tới nhà làm khách.
Bây giờ trù nghệ của Lam Kiều càng ngày càng tốt, hai người không muốn làm phiền Lâm a di, gần đây cũng không làm sao đến trong nhà Lâm a di quỵt cơm rồi.
Lần này và trước đây không giống nhau lắm, trước đó chỉ có Nam Cung Vũ hai người, bây giờ lại có thêm một cái đuôi nhỏ Nhạc Nhạc.
Tiểu khả ái đúc từ ngọc luôn luôn rất được các trưởng bối yêu thích, Lâm a di cũng không ngoại lệ, miệng lanh lẹ lại ngọt, không một hồi liền để Lâm a di bảo bối bảo bối thương ở trong lòng.
Nam Cung Vũ ở phòng khách theo Nhạc Nhạc chơi, Lam Kiều thì ở nhà bếp hỗ trợ cho Lâm a di.
Lâm a di vừa nhặt rau, vừa hỏi với Lam Kiều, "Tiểu Kiều, năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả ?"
"28" Lam Kiều đem rau ngâm ở bên trong nước, từng mảnh từng mảnh rửa sạch.
"Có đối tượng rồi không?"
"Còn không có."
"Vậy cũng phải nắm chặt rồi, con gái của bạn ta lớn như ngươi, đều sinh hai đứa rồi."
Lam Kiều có chút bất đắc dĩ ừ một tiếng.
"Bạn bè ta quen biết nhiều, đến thời điểm giúp ngươi hỏi thăm một chút, tiểu Kiều đối với nam sinh có yêu cầu gì không? Nhà, xe, công tác, chiều cao thế nào?"
"Không cần." Lam Kiều qua loa nói.
"Làm sao không cần? Đợi thêm hai năm, nam sinh chất lượng tốt đều bị chọn xong, nữ sinh tuổi tác càng lớn càng không dễ dàng tìm đối tượng, tuổi tác càng lớn sinh con cũng càng không dễ dàng phục hồi..."
Lâm a di tận tình khuyên nhủ lẩm bẩm, lẩm bẩm đến đầu Lam Kiều cũng đau, cuối cùng chỉ đành ngắt lời nói, "Ta có người thích rồi."
"Vậy còn không nhanh chóng đi biểu lộ, không đúng, nữ sinh phải rụt rè một chút, ngươi ám chỉ hắn một tí, để hắn theo đuổi ngươi, tiểu Kiều, ta đã nói với ngươi, ngươi kì kì kèo kèo không hành động như thế, đợi người thích bị người khác quải chạy rồi, ngươi khóc cũng không chỗ để khóc...” Lâm a di lại bắt đầu linh tinh cằn nhằn giáo dục Lam Kiều.
Lam Kiều đã bị lầu bầu đến tê cả da đầu, cô đột nhiên rất vui mừng mình là một cô nhi, nếu như ngày ngày như thế bị ba mẹ thúc hôn, vậy thật là muốn điên rồi...
Hôm nay là sinh nhật của Nam Cung Vũ.
Dĩ vãng, nhà Nam Cung thông thường đều sẽ mời chính khách, phú thương, nhân vật nổi tiếng và các lão đại đường khẩu gia tộc quyền cao chức trọng, cử hành một hồi thịnh yến nhân danh mừng sinh nhật của thiếu chủ, kì thực là quyền lực sóng ngầm mãnh liệt tranh đấu và trao đổi ích lợi.
Sinh nhật ngày ấy, bên trên tiệc rượu, thường thường đều sẽ phát sinh chuyện máu me, âm mưu, dương mưu, ám hại, ám sát... Vốn là sinh nhật của Nam Cung Vũ, nhưng không có ai sẽ quan tâm ước nguyện ban đầu cử hành thịnh yến, người bên trên thịnh yến đều mang mặt nạ dối trá, lời nói dối nói một đằng làm một nẻo, nghĩ một đằng nói một nẻo chúc mừng Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ đối với chuyện sinh nhật không có hồi ức quá tốt. Nàng càng tình nguyện sinh nhật ngày đó, một ngày có thể cùng người nhà đồng thời yên lặng ăn một bữa cơm, cầu ước nguyện, nghỉ ngơi thật tốt.
Chỉ đáng tiếc không như mong muốn, nàng không phải đứa trẻ sinh ra ở gia đình bình thường, một ngày kia sinh nhật nàng nhất định không cách nào bình tĩnh như vậy vượt qua.
Cho nên khi thời điểm sinh nhật đến, Nam Cung Vũ chính mình cũng quên rồi.
Nhưng có người giúp nàng nhớ kỹ, Lam Kiều không có quên, cũng sẽ không quên, dĩ vãng hàng năm ngày đó, cô đều sẽ sốt sắng cao độ, một tấc cũng không rời theo sát ở phía sau đại tiểu thư, tuyệt không rời khỏi từng giây từng phút.
Đầm rồng hang hổ, trên yến hội nguy hiểm nặng nề, ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người đại tiểu thư, mà trọng trách bảo vệ đại tiểu thư thì lại toàn bộ rơi vào trên người Lam Kiều.
Lam Kiều một bên đau đầu nghe lời dông dài của Lâm a di, vừa thầm nghĩ chuẩn bị kinh hỉ cho đại tiểu thư.
Bởi vì Nam Cung Vũ thích thức ăn ngọt, cho nên gần đây Lam Kiều bắt đầu chuyên nghiên cứu đồ sấy, mua một lò nướng, Nam Cung Vũ ở phòng khách yên lặng đọc sách, cô ngay ở nhà bếp loảng xoảng leng keng làm thí nghiệm.
Nam Cung Vũ cũng không biết Lam Kiều đang loay hoay cái gì chỉ biết là Lam Kiều rất thần bí, cũng không nói cho nàng biết, còn cố ý đem cửa phòng bếp đóng, không cho nàng nhìn thấy. Nếu Lam Kiều muốn bảo mật, Nam Cung Vũ đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, làm bộ không có chú ý tới, làm như không thấy.
Hai người mừng sinh nhật có chút vắng vẻ, bạn bè các nàng ở đây lại không nhiều, cho nên Lam Kiều mới lặng lẽ nói cho Lâm a di biết, chuẩn bị cho đại tiểu thư một niềm vui bất ngờ.
Trên bàn ăn loại gỗ khắc chạm bày đầy món ngon, Lâm a di còn không dừng qua lại giữa nhà bếp bàn ăn, bưng tới 1 bàn lại một bàn mỹ vị.
"Oa! Bữa ăn tối hôm nay thật phong phú!" Nhạc Nhạc cao hứng nhảy lên ghế tựa, mắt to như nước trong veo trừng trừng nhìn chằm chằm món ăn một bàn, còn kém chảy nước miếng.
Chủ và khách đều vui vẻ, trên bàn ăn vui vẻ.
Lâm a di vừa đút cơm cho Nhạc Nhạc, vừa nói dông dài hi vọng con gái nhà mình nhanh chóng sinh đứa cháu mập cho mình. Lâm a di một mặt từ ái nhìn Nhạc Nhạc, nhìn thế nào thích thế đó.
Lam Kiều đang chuẩn bị đem quà sinh nhật của đại tiểu thư lấy tới, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Lâm a di đi tới, mở cửa, lại phát hiện không phải gõ cửa phòng của nhà mình.
Đó là một nam nhân nho nhã thận trọng, vô cùng thân sĩ gõ lên cửa phòng của nhà Nam Cung Vũ.
Thấy được Lâm a di mở cửa, nam nhân rất là lễ phép hỏi, "Xin hỏi, tiểu Vũ nàng không ở nhà sao?"
Đồng Vũ đi vào, trong tay nhấc theo bánh ga tô.
Nhạc Nhạc hoan hô một tiếng chạy tới, cười hì hì đem bánh ga tô nhận lấy.
Một tầng hai tầng chuột mousse, bôi khẩu vị kem mattcha đậu đỏ, chính là loại Nam Cung Vũ thích nhất.
"Tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ." Đồng Vũ cười nói.
Nhạc Nhạc lôi kéo tay của Đồng lão sư, để hắn ngồi ở trên ghế bên cạnh Nam Cung Vũ, chuyển động con ngươi, giảo hoạt cười nói, "Là Nhạc Nhạc nói cho Đồng lão sư biết, muốn cho tỷ tỷ một niềm vui bất ngờ."
Kinh hỉ cái quỷ, là kinh hãi có được hay không! Trong lòng Lam Kiều âm thầm không thích.
Một đám người tắt đèn, đốt cây nến, hát bài sinh nhật, giục lấy sự cho phép của Nam Cung Vũ, sau đó cắt bánh ga tô.
Lam Kiều lạnh lùng đứng ở một bên, thấy được bánh ga tô mừng sinh nhật tạo hình mỹ quan tinh xảo này, quà của mình chung quy ngại ngùng đem ra được.
Từ sau khi Đồng Vũ đến, Lam Kiều không nói một câu nói nữa.
Hết chương 10: