Chương 65

Mấy vết thương của tôi xem ra không nghiêm trọng như tôi lo sợ khi nằm trong Khoa hồi sức tích cực. Bác sĩ cho tôi xuất viện vào thứ Tư tiếp theo, một tuần sau ngày diễn ra các vụ việc ở khu thương mại.

Để đánh lạc hướng giới truyền thông, bác sĩ thông báo với họ tôi vẫn còn phải ở trong bệnh viện thêm một ngày.

Cảnh sát trường Porter sắp xếp cho tôi và Stormy được bí mật đưa đi bằng chiếc xe cải trang màu be của Sở, chính chiếc xe mà Eckles đã ngồi trong đó quan sát nhà Stormy vào tối đêm ấy.

Nếu đêm ấy Eckles nhìn thấy tôi đi khỏi, hắn sẽ dàn cảnh để tôi bị bắt quả tang ngay tại căn hộ của tôi với cái xác của Bob Robertson. Khi tôi chuồn cửa sau, hắn cứ đinh ninh tôi ngủ lại với bạn gái và cuối cùng từ bỏ vụ theo dõi.

Rời bệnh viện, tôi không mong quay về căn hộ của mình bên trên ga-ra của bà Sanchez. Tôi không bao giờ còn có thể đi tắm mà không nhớ lại cái xác Roberson.

Cảnh sát trưởng và bà Karla không nghĩ rằng việc đến ở tại nhà Stormy là sáng suốt vì đám phóng viên cũng biết về nàng. Cả Stormy và tôi đều không định nhận lòng hiếu khách của gia đình cảnh sát trưởng. Chúng tôi muốn ở một mình, chỉ hai đứa với nhau. Bất đắc dĩ, họ đưa chúng tôi đến nhà nàng qua lối hành lang.

Tuy bị giới truyền thông bủa vây nhưng mấy ngày tiếp theo là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của chúng tôi.

Họ bấm chuông, gõ cửa nhưng chúng tôi không ra mở. Họ tụ tập ngoài đường, một đám đông huyên náo thường trực. Vài lần chúng tôi lén nhìn qua màn cửa nhưng tuyệt nhiên không bao giờ lộ diện. Chúng tôi có nhau, và thế đã đủ để tránh xa không chỉ đám phóng viên mà cả những binh đoàn.

Chúng tôi ăn những thực phẩm không tốt cho sức khỏe. Chúng tôi để chén đĩa bẩn chất đống trong chậu rửa. Chúng tôi ngủ rất nhiều.

Chúng tôi nói về mọi chuyện, mọi chuyện trừ cuộc tàn sát ở khu thương mại. Quá khứ của hai đứa, tương lai của hai đứa. Chúng tôi vạch kế hoạch. Chúng tôi mơ mộng.

Chúng tôi nói về bọn ông kẹ. Stormy vẫn giữ ý kiến cho rằng chúng là những linh hồn hiểm ác và căn phòng tối đen mở ra trong phòng làm việc của Robertson là cánh cổng dẫn xuống địa ngục.

Theo kinh nghiệm của tôi về việc thời gian quay nhanh quay chậm liên quan đến căn phòng tối ấy, tôi đưa ra một ý kiến đáng lo ngại hơn. Biết đâu trong tương lai, du hành vượt thời gian trở thành điều khả thi. Biết đâu người ta không thực hiện hành trình trở lại quá khứ với cơ thể bằng xương bằng thịt mà quay về dưới hình hài thực sự hiện thân cho điều nằm trong tâm trí của họ, những hình hài thực sự mà chỉ có tôi mới thấy được. Tôi và một đứa trẻ người Anh chết từ lâu.

Có lẽ bạo lực hàng ngày cuốn thế giới chúng ta vào màn đêm tăm tối bao la hơn đã dẫn đến một tương lai quá hung ác, quá thối nát, đến mức lớp con cháu biến chất quay về để nhìn ta chịu đựng, chúng bị mê hoặc bởi những lễ hội máu. Sự xuất hiện của ông kẹ chẳng liên quan gì tới dáng dấp thực sự của những người du hành đến từ tương lai; họ có thể giống bạn và tôi; thay vào đó, bọn ông kẹ có thể là hình thù của tâm trí bệnh hoạn và méo mó nơi họ, Stormy khăng khăng chúng là quỷ sứ rời khỏi địa ngục trong ba ngày.

Tôi thấy cách lí giải của nàng đỡ ghê sợ hơn của tôi. Ước gì tôi có thể nghe thấy ý kiến đó không chút ngờ vực.

Chồng chén đĩa bẩn chất cao hơn. Chúng tôi ăn hầu hết những thực phẩm thật sự có hại cho sức khỏe và không dám liều mạng, bắt đầu trở lại ăn uống đàng hoàng hơn.

Điện thoại reo liên tục. Chúng tôi chưa bao giờ cài thiết bị trả lời. Những cuộc gọi toàn của các phóng viên và giới truyền thông.

Chúng tôi tắt âm lượng chuông để khỏi phải nghe giọng họ. Đến cuối ngày, tôi xóa hết tin nhắn mà chẳng cần xem.

Ban đêm, trên giường, chúng tôi ôm nhau, âu yếm, hôn nhau, nhưng không đi xa hơn. Trì hoãn việc hưởng thụ không bao giờ là điều tuyệt vời. Tôi nâng niu từng phút giây bên nàng và quyết định sẽ hoãn đám cưới chỉ hai tuần thay vì một tháng.

Sáng ngày thứ Năm, Sở Cảnh sát thị trấn Pico Mundo giải tán đám phóng viên náo loạn vì lí do họ quấy rầy dân chúng.

Dù sao họ cũng định bỏ đi. Chắc họ đã nhất trí rằng Stormy và tôi không có mặt trong ngôi nhà.

Tối đó, khi chuẩn bị đi ngủ, Stormy làm một việc hay ho đến mức tim tôi vυ"t bay và tôi tin lúc đó mình có thể bỏ hết sau lưng mọi chuyện xảy ra ở khu thương mại.

Nàng đến bên tôi, từ thắt lưng trở lên không một mảnh vải. Nàng cầm tay phải của tôi, ngửa lòng bàn tay tôi lên và lấy ngón trỏ lần theo vết bớt của tôi.

Vết bớt của tôi hình lưỡi liềm, bề ngang hơn một phân, từ đầu này đến đầu kia dài hơn ba phân, trắng như sữa, tương phản trên nền da tay hồng hào.

Vết bớt của nàng hình dáng giống hệt của tôi, chỉ khác là nó màu nâu và nằm trên bầu ngực phải xinh đẹp của nàng. Nếu tôi khum tay ôm lấy ngực nàng theo kiểu tự nhiên nhất, vết bớt của hai đứa sẽ ăn khớp hoàn hảo.

Trong lúc đứng mỉm cười nhìn nhau, tôi nói với nàng tôi luôn biết vết bớt của nàng thực ra là hình xăm. Chuyện đó không khiến tôi phiền muộn. Việc nàng muốn có thật nhiều điều để chứng tỏ chúng tôi có chung số phận chỉ càng khiến tình yêu tôi dành cho nàng thêm sâu đậm.

Trên giường, bên dưới tấm thẻ của máy bói toán, chúng tôi ôm nhau một cách đàng hoàng, tay tôi đặt trên ngực nàng.

Đối với tôi, thời gian dường như ngừng lại tại căn hộ của Stormy.

Trong những căn phòng này tôi thấy thật thanh thản. Tôi quên bẵng những âu lo. Vấn đề về bánh kếp và yêu tình bị cuốn phăng ra khỏi người tôi.

Tại đây tôi không thể bị hại.

Tại đây tôi biết định mệnh của mình và toại nguyện với điều đó.

Tại đây là nơi Stormy sống và nàng sống ở đâu, chỗ đó khiến tôi cảm thấy tràn đầy sinh lực.

Chúng tôi ngủ với nhau.

Sáng hôm sau, khi chúng tôi đang ăn sáng, có tiếng gõ cửa. Chúng tôi không ra mở thì nghe cô Terri Stambaugh từ ngoài lớn tiếng gọi, “Cô đây, Odd. Mở cửa ra. Giờ là lúc mở cửa ra.”

Tôi không thể làm trái lời cô Terri, người thầy của tôi, người cứu vớt tôi. Khi mở cửa, tôi thấy cô không đến một mình. Cảnh sát trưởng và bà Karla Porter đang đứng ngoài hành lang. Và cả Ozzie “bé”. Tất cả những người biết bí mật của tôi, rằng tôi có thể nhìn thấy người chết, đều đang ở đây.

“Bọn cô gọi cho con suốt,” cô Terri nói.

“Con tưởng nhóm phóng viên,” tôi nói. “Mấy người đó sẽ không để con và Stormy yên thân.”

Mọi người vào căn hộ và Ozzie “bé” đóng cửa lại.

“Tụi con đang ăn sáng,” tôi nói. “Con lấy gì cho mọi người nhé?”

Cảnh sát trưởng đặt một tay lên vai tôi. Khuôn mặt e ngại, ánh mắt buồn bã. Ông lên tiếng, “Đến lúc chấm dứt rồi, con trai.”

Bà Karla mang theo một vật như món quà. Cái bình bằng đồng, đựng di cốt. Bà nói, “Con à, nhân viên điều tra gửi lại thi thể đáng thương của con bé. Đây là tro của Stormy.”