Tôi bắt đầu băng qua lối xe chạy, hướng đến hiên sau nhà bà Rosalia trước khi kịp nhận ra mình đang di chuyển. Sau vài bước, tôi dừng lại.
Nếu bà đã chết, tôi không thể làm gì bà. Và nếu kẻ gϊếŧ Robertson có ghé nhà bà, chắc chắn hắn không để bà còn sống.
Trước đó tôi cứ tưởng Robertson là tay súng đơn lẻ, một tên quái đản rối loạn đầu óc và đạo đức đang lập mưu cho một vụ gϊếŧ chóc vấy máu trong lịch sử, hệt như rất nhiều tên thuộc đám cặn bã khét tiếng trong xấp tài liệu được gã nâng niu cất giữ.
Và giờ đây gã đã trở thành kẻ như thế và thậm chí còn hơn thế. Gã gặp một kẻ cũng đam mê những trò tàn sát không suy nghĩ và cả hai cùng hợp sức biến thành con quái vật hai mặt, hai trái tim thù hận và bốn bàn tay bận bịu làm việc xấu xa.
Manh mối đã được treo trên tường phòng làm việc tại nhà Robertson nhưng khi ấy tôi nào hiểu. Manson, McVeigh và Atta. Không tên nào trong số đó hành động một mình. Bọn chúng hiệp lực với những kẻ khác.
Trong xấp tài liệu có trường hợp những tay sát thủ liên hoàn và kẻ thảm sát hàng loạt hành động đơn độc nhưng ba gương mặt tại vị trí Robertson tôn thờ đều là đối tượng tìm thấy ý nghĩa trong hội của bọn người xấu xa.
Chuyến viếng thăm bất hợp pháp của tôi đến nhà Robertson ở Camp’s End không hiểu sao bị gã biết được. Có thể máy quay được giấu trong nhà.
Những kẻ đi theo đường lối cũng thường mắc chứng hoang tưởng. Nếu quyết định làm vậy thì Robertson có nguồn tài chính dồi dào đủ để trang bị cho ngôi nhà những máy quay tối tân được ngụy trang khéo léo.
Gã ắt hẳn đã nói với đồng bọn gϊếŧ người chuyện tôi rình mò những căn phòng của gã. Tên bạn thân ấy có thể quyết định rằng bản thân hắn gặp nguy nếu việc liên đới với Robertson bại lộ.
Hay do tôi sục sạo mà Robertson đâm ra lo sợ về kế hoạch ngày mười lăm tháng Tám của bọn chúng. Chắc gã muốn trì hoãn cuộc tàn sát mà cả hai chuẩn bị thực hiện.
Có lẽ tên bạn thân loạn thần kinh của gã quá háo hức đến mức không chấp nhận sự chậm trễ. Đã dự tính từ rất lâu màn bạo lực thú vị này, giờ đây hắn khát khao nó, một nhu cầu cấp thiết.
Tôi ngoảnh mặt đi khỏi ngôi nhà bà Rosalia.
Nếu đến đó và phát hiện ra bà đã bị gϊếŧ do hậu quả hành động của tôi, tôi e mình không còn ý chí để xử lí cái xác Robertson. Ngay lúc nghĩ đến việc tìm thấy thi thể của bà - Odd Thomas, con có thấy bà không? Odd Thomas, bà vẫn hiện hữu chứ? - tôi cảm giác các mối nối lí trí bị bung lỏng ra, và tôi biết mình rơi vào nguy cơ phân tâm về mặt cảm xúc nếu không nói là về mặt tâm lí.
Chị Viola Peabody và các con chị đang trông cậy vào tôi.
Số lượng chưa xác định những người hiện bị định đoạt phải chết tại thị trấn Pico Mundo trước hoàng hôn ngày mai có thể được cứu nếu tôi ở bên ngoài nhà giam, nếu tôi biết địa điểm và thời gian của hành động hung bạo có tính toán kia.
Như thể phép thuật đột ngột thắng thế vật lí học, ánh trăng dường như mang trọng lượng. Tôi cảm giác sức nặng của ánh trăng rọi theo từng bước đi hướng đến phía sau ga-ra, nơi cái xác nằm đợi trong lớp vỏ bọc màu trắng.
Cửa sau của ga-ra không khóa. Bóng tối bên trong đầy mùi lốp cao su, dầu máy, dầu nhờn lâu ngày và hương thơm của gỗ tươi nguyên từ những xà nhà để trần bị nung dưới sức nóng ngày hè. Tôi để cái túi vào trong.
Nhận biết dứt khoát rằng ngày hôm nay đã lấy đi của tôi cả tinh thần lẫn sức lực, tôi kéo lê cái xác qua ngưỡng cửa và đóng nhanh cánh cửa. Tới lúc ấy tôi mới lần mò tìm công tắc đèn.
Ga-ra nằm riêng biệt này có hai chỗ, cộng thêm chỗ sửa chữa nơi có thể đậu chiếc xe thứ ba. Hiện thời một chỗ còn trống, và chiếc Chevy của bà Rosalia nằm trong khoảng gần nhà nhất.
Thử mở thùng xe, tôi phát hiện nó bị khóa.
Ý nghĩ nhét cái xác vào băng sau rồi lái xe với cái xác sau lưng khiến tôi bối rối.
Trong suốt hai mươi năm qua, tôi đã chứng kiến biết bao thứ kì lạ. Một trong những điều quái dị hơn hẳn là hồn ma của tổng thống Lindon Johnson bước xuống chiếc xe buýt đường dài tại trạm xe buýt của thị trấn Pico Mundo. Ông từ Portland, Oregon, đi qua San Francisco và Sacramento, đến đây để rồi lên ngay chuyến xe ra nước ngoài đi đến Phoenix, Tucson, và những nơi trong Texas.
Do từ trần trong bệnh viện nên ông mặc quần áo ngủ, không mang dép và trông trơ trọi. Khi nhận ra tôi thấy được ông, ông trừng mắt giận dữ, rồi tuột quần áo và chổng mông về phía tôi.
Thế nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy một thi thể sống lại, cũng không đυ.ng độ xác chết nào được ma thuật xấu xa phù phép cho cử động. Vậy mà ý nghĩ quay lưng lại với tử thi của Robertson và lái xe chở xác đến một xó xỉnh hiu quạnh của thị trấn Pico Mundo làm tôi căng phồng nỗi khϊếp đảm.
Mặt khác, tôi không thể đỡ gã - bị bao bọc kín mít, lên ghế hành khách phía trước rồi chạy xe loanh quanh với một thứ trông như điếu thuốc nặng hai trăm năm mươi pao.
Cho cái xác vào phía sau xe Chevy đòi hỏi phải cố gắng cả sức lực lẫn cái dạ dày. Trong cái kén, Robertson, như xốp, mềm... chín muồi.
Hết lần này đến lần khác, kí ức sống động về lỗ đạn tả tơi, ươn ướt trên ngực gã dấy lên trong tâm trí tôi: thịt nhão và bầm tím quanh cái vết rỉ ra thứ nước sền sệt sẫm màu. Tôi không ngó sát vết thương, tôi đã nhanh chóng quay đi, mà sao hình ảnh ấy cứ trỗi dậy như mặt trời đen tối trong trí nhớ của tôi.
Đến lúc chất cái xác vào xe và đóng cửa sau lại, mồ hôi chảy ròng ròng trên người tôi như thể tên khổng lồ nào đó vắt tôi như vắt cái khăn mặt. Đó cũng chính là cảm giác của tôi.
Bên ngoài, hai giờ sáng, nhiệt độ giảm còn tám mươi lăm độ mát mẻ[40]. Trong ga-ra không cửa sổ này, không khí hơn mười độ là tối đa.
Mặc kệ chuyện đổ mồ hôi, tôi lóng ngóng bên dưới cái chắn bùn trước xe và tìm những sợi dây tôi cần. Chỉ hỏng một lần, tôi đã khởi động được xe.
Từ đầu đến cuối, gã đàn ông đã chết trên ghế sau không hề cựa quậy.
Tôi tắt đèn ga-ra, để cái túi mua sắm bằng nhựa lên ghế hành khách, ngồi vào sau vô lăng rồi dùng điều khiển từ xa kéo cánh cửa ga-ra.
Thấm mồ hôi trên mặt bằng nắm khăn giấy rút ra từ cái hộp để trên bảng điều khiển của xe, tôi nhận thấy mình chưa nghĩ tới nơi dỡ kiện hàng kia xuống. Bãi rác thị trấn hay đống thu gom phế thải của công ty Goodwill Industries đều không phải ý kiến hay.
Nếu Robertson bị phát hiện quá sớm, cảnh sát trưởng Porter sẽ đặt những câu hỏi hóc búa cho tôi. Lí tưởng nhất là cái xác sẽ nằm mục rữa một cách lặng lẽ trong ít nhất hai mươi bốn tiếng trước khi có người tìm thấy và để Chúa cứu rỗi gã.
Rồi tôi nghĩ ra một chỗ giấu hoàn hảo: Nhà thờ Sao chổi Thì thầm, Quầy rượu Ngực trần, Hiệu sách Người lớn và Thiên đường Bánh kẹp.