Chương 6: Buôn bán lương thực

Nói đơn giản, anh đã vô tình đến thời hiện đại từ thời cổ đại, cả gia đình anh bị lưu đày đến Lĩnh Nam, nơi đang gặp nạn đói.

Tiêu Nghiễn Hoài buồn bã, lấy ra bốn mảnh lá vàng, “Phó cô nương, ta muốn mua thêm lương thực và nước, nếu có thể, ta còn muốn mua thuốc để chữa bệnh cho mẫu thân.”

Phó Thời Niệm kìm nén sự hào hứng trong lòng, an ủi, “Anh đừng buồn, tôi sẽ tìm thuốc để chữa bệnh cho mẹ anh.”

“Tôi cũng sẽ tiếp tục nhập hàng, lương thực lúc nào cũng có sẵn, anh không cần lo về vấn đề lương thực.”

Tiêu Nghiễn Hoài cảm kích, “Cảm ơn Phó cô nương.”

Phó Thời Niệm lấy từ kho ra vài thùng hàng.

Bánh mì kiểu Pháp, sô-cô-la, bánh quy, cá nhỏ sấy, ức gà, mì ăn liền, thịt bò khô xé sợi, bánh hoa đào, sợi konjac... Rất nhiều loại đồ ăn vặt được cho vào thùng.

Cô còn xếp thêm một chồng mì, 10 bao gạo 20 kg và 10 bình nước khoáng 4L.

Phó Thời Niệm cho thêm 5 thùng mì ăn liền, “Những thứ này anh mang đi, không đủ thì quay lại tìm tôi.”

Tiêu Nghiễn Hoài thấy số lượng lương thực nhiều như vậy, mắt đỏ hoe vì xúc động, “Ơn cứu mạng của cô nương, ta sẽ khắc cốt ghi tâm.”

Mấy mảnh lá vàng đổi được từng này lương thực, anh cảm thấy có chút áy náy khi đối mặt với Phó cô nương.

Phó Thời Niệm xua tay, “Ở thời đại của tôi không thiếu lương thực, chỉ cần có tiền thì lương thực và nước lúc nào cũng có, anh đừng bận tâm. Chúng ta là giao dịch bình thường, tôi vẫn có lợi nhuận từ việc này.”

Tiêu Nghiễn Hoài rất tò mò về thời đại của Phó Thời Niệm, nhưng hiện tại anh không có nhiều thời gian để tìm hiểu.

Anh cẩn thận bưng những hộp đồ ăn vặt đến cửa sau, từng thùng từng thùng đưa ra ngoài.

Gia đình họ Tiêu đang ngồi chờ Tiêu Nghiễn Hoài ở nơi anh biến mất, bất ngờ thấy từng thùng hàng xuất hiện, họ vội vàng đỡ lấy và xếp gọn lại.

Tiêu Nghiễn Hoài di chuyển xong số hàng, mệt đến thở không ra hơi.

Anh vốn là người học văn chương, chuẩn bị tham gia khoa cử, nhưng chưa kịp dự thi, gia đình anh đã gặp phải biến cố thảm khốc.

Anh căm ghét vị hoàng đế tàn nhẫn và những tên gian thần trong triều.

Phó Thời Niệm thấy anh môi khô nứt nẻ, tinh thần không ổn, mở nắp chai nước và đưa tới, “Cho anh đây.”

Tiêu Nghiễn Hoài ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang đứng gần.

Cô có mái tóc đen buộc sau đầu, khuôn mặt tươi sáng rạng rỡ, đeo đôi bông tai ngọc trai, đứng trước mặt anh một cách tự nhiên. Đôi mắt cô trong veo sáng lấp lánh, tựa như đang phát sáng.

Cô còn mặc quần áo kỳ lạ, hở tay và chân.

Tiêu Nghiễn Hoài đỏ mặt, vội vàng quay mặt đi.

Phó Thời Niệm thấy anh đột ngột quay đầu, ngạc nhiên ngước lên nhìn, thấy tai anh đỏ ửng, bỗng nhớ ra rằng bộ đồ ngắn tay ngắn quần này ở thời đại của anh chẳng khác nào như đang "cởi truồng" cả.

Phó Thời Niệm nhích chai nước tới trước, “Đây là nước cho anh uống.”

Tiêu Nghiễn Hoài nghe thấy, liền ngại ngùng quay lại, đưa tay nhận lấy chai nước nhỏ.

Chai nước này nhỏ hơn loại nước anh vừa mua, là thứ anh chưa từng thấy, ánh mắt thoáng vẻ tò mò.

Phó Thời Niệm thấy anh không uống, liền nói, “Nghe anh nói chỉ có anh mới nhìn thấy siêu thị này, vậy anh chính là trụ cột của gia đình. Anh phải giữ gìn sức khỏe đấy.”

Cô vẫn còn hy vọng xây dựng mối quan hệ hợp tác lâu dài với anh để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ mình.

Tiêu Nghiễn Hoài cảm động nói, “Đa tạ Phó cô nương, ta nhất định sẽ bảo toàn tính mạng.”

Không còn do dự nữa, anh ngửa cổ uống nước.

“Ục ục ục.”

Cổ họng anh nhấp nhô theo từng ngụm nước, không rơi một giọt nào.

Phó Thời Niệm lén quan sát khuôn mặt anh. Anh là người đẹp trai nhất mà cô từng thấy, còn đẹp hơn cả những ngôi sao trong giới giải trí. Nếu anh sinh vào thời hiện đại, chắc chắn sẽ thu hút không ít người hâm mộ.

Mặc dù mặc trang phục giản dị, nhưng khí chất thanh tao, lạnh lùng vẫn bao phủ lấy anh.

Từng cử chỉ, từng động tác của anh đều toát lên vẻ phong độ và lịch thiệp của một công tử nho nhã.

Tiêu Nghiễn Hoài uống được nửa chai nước, cảm thấy sảng khoái, rồi quay lại bắt gặp ánh mắt của Phó Thời Niệm. Khuôn mặt anh lại đỏ bừng, “Cô nương, tại hạ thật thất lễ.”