Chương 13

Vàng mà có chữ thì không đơn thuần chỉ là vàng nữa, có thể bán được với giá rất tốt.

Còn chiếc vòng tay này, được làm theo phương pháp cổ xưa, tinh xảo nhỏ gọn, mang giá trị nghệ thuật và lịch sử.

Thấy tay Phó Thời Niệm run run, Tiêu Nghiễn Hoài ngạc nhiên: "Phó cô nương, có phải miếng vàng này có vấn đề gì không?"

Phó Thời Niệm sực tỉnh, lắc đầu: "Không vấn đề gì. Hai miếng vàng này và chiếc vòng tay có thể bán được rất nhiều tiền, anh có thể lấy hết đồ trong siêu thị của tôi."

Cô có cảm giác mình sắp trở thành đại gia!

Phó Thời Niệm suy nghĩ một lúc rồi đưa trả lại một miếng vàng và chiếc vòng: "Anh Tiêu, tôi không muốn lợi dụng anh. Một miếng vàng là quá đủ, có thể mua hết đồ của vài siêu thị như của tôi rồi."

Tiêu Nghiễn Hoài không nhận lại: "Phó cô nương, có lẽ ở thời của cô, lương thực rất rẻ, nhưng ở thời của chúng tôi, lương thực vô cùng quý giá."

"Vả lại, cô đã cứu cả gia đình tôi, đó là ân tình mà bao nhiêu tiền cũng không thể trả được. Nếu cô không nhận, lần sau tôi sẽ không dám đến nữa."

Nghe vậy, Phó Thời Niệm nhanh chóng thu lại vàng và vòng tay.

Cô vỗ vai Tiêu Nghiễn Hoài: "Vậy thì hãy cùng nhau làm giàu!"

Tiêu Nghiễn Hoài cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Phó Thời Niệm, mặt anh hơi ửng đỏ và khẽ gật đầu.

Tiện thể, Tiêu Nghiễn Hoài cũng hỏi Phó Thời Niệm về một vài kiến thức hiện đại.

Khi biết rằng rất nhiều thứ ở Đại Khởi giờ đây là đồ cổ và có thể bán với giá cao, trong đầu anh chợt nảy ra một ý tưởng.

Nếu anh mang vàng bạc, trang sức từ Đại Khởi sang, giao dịch thường xuyên với Phó Thời Niệm, anh sẽ đổi được nguồn lương thực không ngừng.

Dân chúng Lĩnh Nam sẽ có thể vượt qua nạn đói này!

Trong lòng Tiêu Nghiễn Hoài trào dâng cảm xúc, nhưng mặt anh vẫn giữ bình tĩnh: "Đây là vàng của gia đình họ Bành, tôi giúp họ mua ít lương thực. Bành Tướng quân vì nói giúp cho cha tôi mà cũng bị lưu đày."

Phó Thời Niệm thầm chửi rủa tên hoàng đế chó má.

Tiêu Nghiễn Hoài nghe thấy và đồng tình với ba chữ đó.

Anh không quên việc chính: "Phó cô nương, tôi sẽ mua trước ít rau củ. Sau này chúng ta sẽ tiếp tục giao dịch."

Phó Thời Niệm gật đầu, vào app đặt mua trứng gà, gà vịt, cá, cừu, heo. Vì biết đồ ăn ở thời cổ không thể bảo quản lâu, cô đặt mua các con vật sống.

Sau đó, cô còn mua măng, cải thảo, rau muống, rong biển... mỗi thứ 10 cân.

"Tôi đã đặt hàng rồi, nhưng phải chờ một lúc nữa họ mới giao tới."

Tiêu Nghiễn Hoài thấy cô chỉ cần bấm vài cái trên một thứ gì đó là đã có thể mua hàng, liền tò mò: "Chỉ vậy là xong rồi sao?"

Phó Thời Niệm giờ đây có đại gia chống lưng, không cần phải vất vả với nhiều việc làm thêm nữa, cô vui vẻ giải thích cho Tiêu Nghiễn Hoài.

"Đây là điện thoại di động. Chỉ cần có mạng, có thể mua hàng, gọi điện, nhắn tin, liên lạc với người ở cách xa vài ngàn hay thậm chí là vài vạn dặm."

Tiêu Nghiễn Hoài kinh ngạc trước công nghệ hiện đại, thở dài: "Phó cô nương, cuộc sống của các cô thật tiện lợi."

Ở kinh thành, nếu anh muốn gửi một lá thư đến Thanh Châu, dù có dùng ngựa phi nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng.

Không ngờ trong xã hội hiện đại, chỉ cần nhấn vài ngón tay là có thể truyền tin. Thật kỳ diệu.

Phó Thời Niệm chỉ vào đống hàng chất ở cửa sau: "Đây là lô hàng tôi mới nhập hôm qua, anh chuyển đi trước đi."

Tiêu Nghiễn Hoài nhìn thấy đống hàng hóa, một lần nữa kinh ngạc trước tốc độ điều phối hàng ở thời hiện đại. Thật quá nhanh.

Anh đứng lên, bắt đầu chuyển hàng.

Phó Thời Niệm nhìn từng thùng hàng biến mất trước mắt, cảm thấy thật kỳ lạ, thử đi về phía cửa sau nhưng lại va đầu vào cửa, "cộp" một tiếng.

Đau chết đi được.

Phó Thời Niệm nhận ra cô không thể nhìn thấy cửa dẫn tới Đại Khởi, cũng chẳng thể đi qua được.

Tiêu Nghiễn Hoài thắc mắc: "Phó cô nương, cô cũng không nhìn thấy cửa này à?"

Phó Thời Niệm lắc đầu: "Không thấy."

Tiêu Nghiễn Hoài thở dài: "Người nhà tôi cũng không thấy, chỉ mình tôi là nhìn thấy được. Nếu họ cũng nhìn thấy thì tốt biết mấy, họ rất muốn gặp cô."

Phó Thời Niệm tò mò, hỏi: "Anh phát hiện ra cửa này và đến đây bằng cách nào?"

Tiêu Nghiễn Hoài thản nhiên đáp: "Tôi đã thầm cầu nguyện, mong thần linh ban cho chúng tôi một con đường sống, thế là cánh cửa xuất hiện."

Phó Thời Niệm: "..."

Sao nghe có chút "trẻ trâu" thế này?

Tiêu Nghiễn Hoài tiếp tục chuyển hàng.

Thấy anh đổ mồ hôi đầm đìa, Phó Thời Niệm, với phương châm "khách hàng là thượng đế", cũng giúp một tay.