Anh thật sự đi lên lầu muốn thay quần áo, nhìn một đôi chân dài đang bước đi của anh, Lê Lý nhịn không được dán mắt vào nhìn chằm chằm, càng nhìn càng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cuối cùng dứt khoát đứng dậy đi lên theo.
Nhận thấy được tiếng bước chân của y, Yến Văn sắp tiến vào phòng ngủ lại ngừng lại, quay đầu nhìn y, hơi hơi nhíu mày.
Anh không trực tiếp dò hỏi, Lê Lý lại có thể nhìn thấy sự nghi ngờ dưới đáy mắt anh. Lê Lý cười cười, đôi tay đang quấn lại một chỗ rất mau đã tách ra, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh, ngài như vậy… Sẽ làm em cảm thấy chiếm tiện nghi rất lớn.”
Đôi mày đang nhăn lại của Yến Văn cũng không giãn ra, âm thanh hơi lạnh hẳn đi: “Trong nhà cũng không có chuẩn bị mấy thứ kia, áo mưa, dịch bôi trơn, tất cả đều không có.”
“Lần sau em tự mang đi.” Lê Lý chậm rãi tới gần anh, âm thanh thấp hơn một chút: “Hôm nay sẽ phục vụ một loại không cần dùng vài thứ kia nhé.”
Cửa phòng ngủ không đóng, rất dễ dàng là có thể đi vào. Không gian bên trong rất lớn, tất cả đồ vật được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề.
Có lẽ là Yến Văn thích làm việc ở bên này, cho nên trên mặt bàn có có màn hình máy tính.
Giường rất lớn, chiếc chăn màu trơn cũng là một màu xám đậm, dưới ánh đèn chiếu xuống mang lại cho người ta một loại cảm giác thật ấm áp.
Trên sàn nhà được trải thảm, nếu đầu gối quỳ lên mặt đất cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Yến Văn vừa mới tắm xong, đang mặc bộ quần áo ở nhà rất thoải mái, rất dễ dàng là có thể kéo được dây quần ra.
Lê Lý chưa từng làm loại việc này ,thật ra vẫn có chút căng thẳng, có điều từ trước đến nay y rất biết che giấu cảm xúc của mình, cho nên Yến Văn cũng không nhìn ra.
Yến Văn không ngăn cản y.
Đại khái là bởi vì không một người đàn ông nào có thể từ chối loại hầu hạ này, cho dù lúc đầu anh vẫn chưa cương cứng.
Lúc Lê Lý dùng khoang miệng ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, đầu lưỡi chỉ nhẹ nhàng liếʍ vài cái thì Yến Văn đã chậm rãi cứng lên, ánh sáng nơi đáy mắt cũng trở nên mềm mại hơn một chút.
“Thật lớn.” Bị dươиɠ ѵậŧ cương cứng chọc vào hàm dưới hơi mỏi. Lê Lý mơ mơ hồ hồ oán giận một câu.
Y phát hiện bản thân mình quả thực là bé bot trời sinh, lần đầu tiên làm loại chuyện này vậy mà không bài xích chút nào, hơi thở trong khoang miệng tràn ngập hơi thở nam tính rõ ràng, cũng không có nửa điểm cảm giác ghê tởm, ngược lại còn cơ cảm giác hưng phấn lờ mờ đang lan tràn ra khắp cơ thể.
Đôi tay của Yến Văn chống lên khăn trải giường, mặc y trêu đùa, đại khái là thấy mặt y không đổi sắc nên cho rằng y rất có kinh nghiệm, mãi đến lúc dươиɠ ѵậŧ bị hàm răng y cọ vài lần mới nhăn mi lại, không thể không vươn tay bóp lấy hai má y, dứt khoát rút dươиɠ ѵậŧ đang ướŧ áŧ của mình ra, cảnh cáo: “Tôi không muốn vì loại sự tình này mà phải vào viện đâu.”
Bị anh nhéo hai má, miệng Lê Lý bị ép phải mở ra, nước miếng bên trong không khắc chế được chảy ra khỏi khóe miệng, có một ít chảy lên ngón cái của Yến Văn, lúc này người đàn ông mưới buông lỏng tay ra, Lê Lý mới có thể nói ra lời xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, anh, đây là lần đầu tiên em làm loại sự tình này, không có kinh nghiệm, em bảo đảm sẽ chậm một chút, cẩn thận hơn một chút.”
Vừa rồi y bị dươиɠ ѵậŧ căng ra đến mức đuôi mắt cũng hơi hồng lên, chóp mũi cũng hồng hồng, phối hợp với diện mạo yêu diễm, thoạt nhìn mười phần dụ hoặc.
Một chút cũng không giống lần đầu làm loại sự việc này.
Lê Lý không dám lại trực tiếp ngậm vào nữa, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ, liếʍ từ dưới lên trên, từ lỗ nhỏ bên trên đến thân cây, chiếc lưỡi hồng nhỏ liếʍ ra tiếng nước, hơi thở cũng trở nên hổn hển, hổn hển đến mức phá lệ dễ nghe.
Dươиɠ ѵậŧ bị y liếʍ láp cương vô cùng lợi hại, gân xanh nổi lên toàn bộ, phần trên còn đang nhảy lên, dịch nhầy từ tuyến tiền liệt chảy ra khỏi lỗ chuông cũng càng ngày càng nhiều, mùi tanh càng ngày càng nồng.
Lê Lý còn biết dùng ngón tay trêu đùa tinh hoàn của anh, hai hòn trứng dái nặng trĩu, không ẩm ướt như bên trên, nắm trong tay rất mềm mại, Lê Lý chậm rãi cảm nhận được Yến Văn đã động tình, trái tim cũng không khỏi lại tê dại lần nữa, đầu lưỡi của y liếʍ mỏi nhừ, nhịn không được nói: “Anh, em thử lại.”
Yến Văn nhìn y, vậy mà trầm giọng “ừ” một tiếng.
“Nếu đau thì cản em luôn nhé.” Lê Lý bày ra một tư thế thật ngoan ngoãn thần phục, mở miệng nỗ lực nuốt qυყ đầυ lớn của đối phương vào, tận lực co hàm răng của mình lại không cắn đến đối phương. Nhưng đối phương quá lớn, kỹ xảo này đối với tay mơ như y mà nói thì vẫn hơi khó, thỉnh thoảng vẫn sẽ bị cọ vào, có điều lần này Yến Văn không ngăn cản y nữa, ngược lại dùng bàn tay lớn khống chế cái ót của y, mất khống chế chủ động đưa vào trong miệng y.