Rất nhanh bà đã nấu một nồi cơm tẻ và xào hai món ăn, cố tình chuyển bàn ăn nhỏ tới phòng ngủ, cười: “Hôm nay ba người một nhà chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên.”
Đĩa rau xanh biếc, xương sườn thơm ngọt, nước canh đậm màu, một một món ăn mùi vị đều rất tuyệt, ngay cả nồi cơm cũng được nấu vừa lúc, khiến Triệu Thu trông có vẻ là một người có kỹ năng nấu nướng thật tốt.
Nhưng trên thực tế, mấy năm trước đây bà mới học được cách vào bếp.
Ông ngoại qua đời, bà ngoại sinh bệnh nặng, baba lại tê liệt, con trai còn nhỏ, hết thảy gánh nặng năm đó đều đè lên vai Triệu Thu.
Bà vốn hoàn toàn không biết làm việc nhà, khi đó cũng không thể không học, việc nấu cơm đối với bà mà nói là một cửa ải khó khăn nhường nào, ngay từ đầu còn không biết nấu cơm nên dùng bao nhiêu nước, cơm nấu thành hoặc là khô hoặc chưa chín kỹ, đồ ăn cũng là không có vị hoặc quá mặn quá nhạt, nhưng bà quá bận, căn bản không có thời gian rảnh lo này lo kia, nấu xong thì tùy tiện và hai miệng lại muốn chạy tới bệnh viện.
Biết bà có bao nhiêu khổ, biết kinh tế trong nhà rất thiếu thốn, Lê Lý cũng không lãng phí đồ ăn mà bà nấu ra, mặc kệ có bao nhiêu dở cũng, khó nuốt xuống nhường nào thì y đều ăn một ngụm một ngụm vào bụng.
Có lẽ là ăn cơm chưa chín kỹ quá nhiều, bởi vậy y bị bệnh bao tử, đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn đau.
“Xương sườn thơm quá.” Lê Lý gắp một miếng, cũng gắp một miếng vào trong chén Triệu Thu.
Triệu Thu nở nụ cười: “Con thích không?”
“Rất thích.”
Triệu Thu vô cùng vui vẻ, chính bà cũng chưa ăn được mấy miếng, đút cho chồng trước.
Lê Lý không ăn được nhiều, ăn mấy miếng thì không há miệng nữa, mặc kệ Triệu Thu dỗ thế nào cũng không chịu. Cảm xúc của ông cũng không tốt, bình thường tuy rằng im lặng ít nói, nhưng thỉnh thoảng con trai trở về vẫn nói vài lời nói, nhưng hôm nay lại vẫn không mở miệng.
Buổi chiều Triệu Thu đi làm, Lê Lý thay bà trông giữ cha, thay tã giấy người lớn cho ông, lau người cho ông, bôi thuốc mỡ cho vết mụn ở sau lưng ông, còn đổi một bộ chăn nệm mới.
Lúc thay xong chăn nệm, tính mang đi giặt sạch, Lê Lý rốt cuộc đã nghe được cha mở miệng: “Là cha liên lụy hai mẹ con, thật xin lỗi.”
Giọng nói khàn khàn, mang theo sự hối hận nồng đậm.
Lê Lý cắn chặt hàm răng. Mũi lại vẫn cứ nhanh chóng nổi lên cơn chua xót.
….
Cả kỳ nghỉ các bạn học đi chơi vui vẻ thì Lê Lý đều đang bận rộn, bận rộn đưa cha mình tới bệnh viện làm trị liệu vật lý.
Toàn bộ xương sống của Lê Hòa Bình đều bị thương nặng, dẫn tới việc trừ bỏ tay trái còn có thể cử động chậm chạp ra thì những nơi khác hoàn toàn không còn tri giác.
Thật ra trị liệt vật lý không có hiệu quả lớn với ông, nhưng cứ làm còn tốt hơn để ông nằm ở nhà, hơn nữa cơ bắp của ông đã sớm héo rút, cũng cần phải thường xuyên mát xa.
Lê Hòa Bình rất bài xích việc phải đi tới bệnh viện.
“Đừng đi nữa, tiết kiệm chút tiền, dù sao cũng không có khả năng tốt lên.” Trong tiếng nói của Lê Hòa Bình lộ ra vẻ tang thương, thanh niên khí phách hăng hái ngày xưa sớm đã thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng không còn ánh sáng.
“Cha đã làm liên lụy hai mẹ con quá nhiều, con cũng đừng làm những thứ này vì cha nữa.”
Lê Lý không tranh chấp với ông, chỉ nói: “Cha không đi thì mẹ sẽ rất đau lòng.”
Nhìn người phụ nữ mà chính mình nâng niu trong lòng bàn tay, đặt trên đầu quả tim lại gặp trắc trở như vậy, mà tất cả đều là do mình, mỗi ngày Lê Hòa Bình như trải qua lăng trì, đương nhiên không muốn bà lại đau lòng nữa, vì thế chỉ đành im lặng.
Lúc ông làm trị liệu vật lý thì Lê Lý sẽ canh giữ ở bên ngoài, không thể mang di động vào nên chỉ có thể ngồi trông, chờ cha ra tới đưa ông về phòng thuê.
Việc Triệu Thu tìm được là một phần công việc làm ở siêu thị, tiền lương không nhiều lắm, vẫn may cách nhà khá gần, cũng có thời gian trở về nấu cơm chăm sóc cho chồng.
Sau khi Lê Lý quay về thì bà đã nhẹ nhàng hơn phân nửa, không cần lại hao phí sức lực lau mình cho chồng, thậm chí không cần tự mình nấu cơm, trở về đã có mâm cơm nóng hổi.
Cho nên nụ cười trên môi bà cũng nhiều hơn, buổi tối đột nhiên nói: “Mẹ muốn đổi việc.”
Lê Lý nhìn bà.
Triệu Thu ôn ôn nhu nhu nói: “Có người giới thiệu cho mẹ một công việc làm bảo mẫu, bà cụ kia là một người đã nằm liệt nửa năm, chân dưới không thể động, cho nên cần tìm một người làm vệ sinh và nấu cơm, bà ấy ở chung với con trai và con dâu, cho nên buổi tối phải nấu thêm cơm cho hai người, không có con nên cũng không cần chăm trẻ gì đó, cách nhà cũng không xa, tiền lương nhiều hơn làm ở siêu thị hai nghìn tệ một tháng, mẹ cảm thấy rất thích hợp… Con thấy sao?”
Nghe được là muốn đi làm bảo mẫu, Lê Lý theo bản năng lắc đầu, nhíu mày nói: “Sao mẹ có thể đi làm bảo mẫu được? Nếu là tính tình đối phương không tốt, tức giận với mẹ thì làm sao bây giờ? Nếu là cố tình làm khó dễ thì làm sao bây giờ?”