Chương 29: Đưa về

Y lại lo lắng hỏi: “Không làm gì mẹ chứ? Có động tay động chân gì không? Hay còn mắng mẹ nữa?”

Triệu Thu thấy không phủ nhận được, chỉ đành nói: “Không có động tay động chân, bây giờ là xã hội pháp trị, sao bọn họ có thể động tay động chân được…. Cũng không mắng, con đừng lo, mẹ chỉ cảm thấy tính cách con rất cứng rắn, trở về lại tranh chấp thì không tốt… Mẹ không muốn nhìn thấy con bị thương…”

Bà nói xong lời cuối cùng, cổ họng đã có chút nghẹn ngào.

“Con sẽ không.” Lê Lý cắn chặt răng, cố gắng làm giọng nói của mình trở nên bình thản: “Mẹ đừng lo, về nhà giữ cửa khóa trái, buổi tối ai đến cũng đừng mở cửa, con đi xem xem có vé xe về trước thời gian không, nếu có thì con sẽ về sớm hơn.”

Y lại an ủi bà: “Yên tâm, còn có con đây.”

Một câu nói rõ ràng này khiến tiếng khóc ở bên kia càng vang dội hơn một chút. Lê Lý dịu dàng cẩn thận dỗ dành vài câu rồi mắt tắt điện thoại.

Rõ ràng không tới mười phút, tâm trạng y lại chuyển từ bầu trời trong xanh sang con sóng ngầm dữ dội, trở nên nặng nề, nặng nề đến mức đồ ăn vừa mới đi vào trong bụng cũng trở thành một loại gánh nặng, khiến y sinh ra một loại cảm giác ghê tởm.

Dựa vào thân cây đứng một lúc lâu, Lê Lý mới tỉnh táo lại lần nữa, nhanh chóng đi vào trong phòng.

Nơi nhà họ Yến xây căn biệt thự này chính là khu nhà giàu, không có taxi cũng không có trạm xe bus, Lê Lý yêu cầu Yến Tễ tìm người đưa mình về trường học. Lúc y tìm được Yến Tễ, cậu còn đang uống rượu với bạn bè rất vui vẻ, nghe được y phải đi còn chưa kịp phản ứng lại, một lúc lâu mới nói: “Sao lại đi? Rõ ràng thời gian còn rất sớm.”

Lê Lý nói: “Trong nhà có việc, tớ muốn về sớm.”

Y không biết mình có tìm được chuyến xe muộn nào hay không, chỉ biết mình không có cách nào dừng lại ở nơi này.

Địa phương đèn đuốc sáng trưng, đoàn người ồn ào nói cười vui vẻ không phải là nơi y nên ở, địa phương chật chội đen tối cảm xúc nặng nề mới là nơi y nên ở.

Yến Tễ không giữ y lại nữa, buông chén rượu lập tức đi tìm tài xế cho y, tìm một lúc mới biết cả ba tài xế trong nhà đều tiến khách đi rồi, nhanh nhất cũng phải chờ nửa giờ mới có thể trở về.

Sau khi Lê Lý biết thì thu cảm xúc lại, bình tĩnh nói: “Vậy tớ chờ thêm nửa giờ.”

Yến Tễ đột nhiên nói: “Có điều anh tớ lập tức sẽ đưa chị Doanh Doanh về, tớ thử đi hỏi xem có thể thuận đường đưa cậu về trường học được hay không.”

Cậu vội vàng đi hỏi, khoảng năm phút sau, Lê Lý đã ngồi trên xe Yến Văn.

Xe của Yến Văn là một chiếc xe không quá nổi bật khoe khoang, không gian trong xe cũng rất rộng.

Chờ lúc xe chạy tới trước mặt, Lê Lý hiểu chuyện ngồi lên ghế sau xe, Tạ Doanh Doanh do dự một chút rồi kéo cửa xe ghế phụ ra.

Không khí trong xe rất tươi mát, không có mùi nước hoa, Tạ Doanh Doanh nói lời cảm ơn với Yến Văn trước, giọng nói rất dịu dàng: “Anh A Văn, vất vả cho anh rồi.”

Yến Văn nói: “Không cần khách sáo.”

Lê Lý nghe được bọn họ nói chuyện, nghĩ nghĩ cũng nói lời cảm ơn. Lần này Yến Văn không trả lời, mà là hỏi Tạ Doanh Doanh: “Địa chỉ là đường Tử Kim?”

Tạ Doanh Doanh cười nói: “Đúng vậy, có điều em không gấp, anh A Văn, nếu không anh cứ đưa bạn học A Tễ về trường trước đi? Sau đó đưa em về cũng không muộn.”

Một cô gái rất chu đáo.

Lê Lý dám đảm bảo, nếu Yến Văn có cái suy nghĩ kia thì tối nay mối quan hệ giữa hai người sẽ có một bước tiến vượt bậc.

Nhưng Yến Văn lại đồng tính.

Quả nhiên rất mau y đã nghe thấy Yến Văn nói: “Đưa em về trước đi, địa chỉ của em gần hơn.”

Đại khái bởi vì có "kỳ đà cản mũi" là Lê Lý nên hai người ngồi ở phía trước xe đi cả một đường cũng không nói chuyện, mãi đến tận khi tới nơi cần đến.

Lê Lý cho rằng đường Tử Kim là một con đường, đằng sau có khu chung cư gì đó, sau khi đến mới phát hiện nơi đây vốn là một khu biệt thự lớn.