Bánh ga tô bị cắt thành từng miếng nhỏ, nhưng cũng không có nhiều người thưởng thức, sau khi Lê Lý cơm nước xong thì không nhịn được ăn một miếng.
No đến mức gần như muốn nấc lên mới dừng lại, vì để tránh cho bị lôi kéo uống rượu, Lê Lý đi ra bên ngoài phòng ăn để tản bộ.
Trong sân nhà họ Yến có rất nhiều đèn, vì lẽ đó nên cứ việc cây cối rất rậm rạp nhưng không có vẻ tối tắm. Lê Lý đi không bao lâu thì nhìn thấy phía trước có hai bóng người quen thuộc, y nhận ra là Yến Văn và Tạ Doanh Doanh, còn chưa kịp chào hỏi thì điện thoại di động trong túi đã vang lên.
Tiếng chuông điện thoại của y cũng không lớn, lúc vang lên không có vẻ quá đột ngột nên không gây nên sự chú ý của hai người phía trước.
Lê Lý lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn thấy cái tên trên màn hình liền tìm một góc hẻo lánh nhận: "Mẹ, có chuyện gì không?"
Giọng nói vô cùng dịu dàng, hơn nữa hoàn toàn không phải loại dịu dàng giả dối mà là loại dịu dàng phát ra từ nội tâm.
Yến Văn vốn không định nhìn y lại nhạy bén bắt lấy âm thanh này, hơi ngẩn ra. Tạ Doanh Doanh cũng nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Anh A Văn, bên kia có người đang nói chuyện điện thoại."
Yến Văn bình tĩnh nói: "Chúng ta đi xa một chút đi, đừng quấy rầy đến người ta."
Tạ Doanh Doanh hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Dạ được."
"Lý Lý, có phải ngày mai con mua vé tàu trở về không?"
Lê Lý nói: "Dạ, 8:20 sáng mai, khoảng 12:00 trưa là có thể về tới nơi." Y cho rằng mẹ mình hỏi thời gian chuyến tàu, nên nói rõ cho bà trước.
Mẹ của Lê Lý -- Triệu Thu ở bên kia nghe vậy: "Con được nghỉ mấy ngày?"
“Năm ngày.”
"Mấy người bạn học chung cùng con không có kế hoạch ra ngoài chơi sao?"
Lê Lý cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Có ạ, dù sao là kỳ nghỉ dài hạn, rất nhiều người dự định đi du lịch, con có một người bạn còn định ra nước ngoài chơi." Người y nói đúng là Yến Tễ, Yến Tễ thật sự đi ra nước ngoài du lịch, đã làm xong visa và mua vé máy bay từ lâu.
"Còn những người bạn khác?"
"Cũng có người về nhà, có người đi làm thêm, có vài người chắc đi danh lam thắng cảnh nổi tiếng chơi." Thành phố bên cạnh có một thắng cảnh rất nổi tiếng, có núi có hồ, nghe nói phong cảnh rất đẹp.
Dường như Triệu Thu cảm thấy rất hứng thú: "Thắng cảnh gì vậy? Con có muốn đi cùng không?"
Cuối cùng Lê Lý cũng bắt được suy nghĩ trong câu nói của mẹ mình: “Mẹ không muốn con về ạ?”
Triệu Thu nói: “Ừ, con vất vả như vậy, cũng là đi học đại học mà lúc nào con cũng phải làm thêm kiếm tiền, mẹ chưa từng cho con tiền học, ngược lại con còn thường xuyên gửi tiền về. Trong khoảng thời gian này tình huống của cha con cũng không tệ lắm, cho nên mẹ nghĩ con dứt khoát đừng trở về bị liên lụy, thừa dịp nghỉ này cũng đi ra ngoài chơi với bạn bè đi.”
Giọng nói của mẹ rất dịu dàng, bà là người phương nam, cho nên lúc nói chuyện luôn luôn thong thả ung dung nhẹ nhàng, từ trước tới nay Lê Lý rất thích nói chuyện với bà. Nhưng cũng bởi vì quá mức thân quen cho nên nghe được sự khác thường trong đó. Mày Lê Lý nhíu chặt lại, trực giác báo động y có chuyện không tốt: “Rốt cuộc là sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Giọng điệu của Triệu Thu hơi hoảng hốt, đều nói lắp: “Không, không xảy ra chuyện gì đâu, mẹ chỉ là muốn cho con thả lỏng một chút, không có ý khác.”
Lê Lý nói: “Giọng nói của mẹ không đúng, con có thể nghe được.” Lông mày y nhăn càng chặt: “Nguyên nhân mẹ không muốn con trở về là gì? Nhà kia lại tới cửa đòi nợ?”
Triệu Thu phủ nhận: “Không có, mẹ chỉ cảm thấy con vất vả…”
Lê Lý lại cực kỳ chắc chắn: “Nhất định là tới đòi nợ đúng không? Cho nên mẹ không muốn con trở về?”
Y hơi bực bội: “Không phải đã nói rõ thời gian trả tiền rồi sao? Tháng nào con cũng đúng hạn gửi tiền qua, vì cái gì bây giờ lại tới?”