Chương 20: Mua một ngày của cậu

Lúc y ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh.”

Yến Văn không đáp lại, rời đi luôn.

Anh vừa mới đi, Lê Lý đã cảm thái thoải mái hẳn, thân thể vốn đã rã rời, lại bị khoản tiền lớn này khiến hưng phấn, thậm chí y còn đào tiền boa trong ba lô ra đếm một lần, xếp gọn gàng phẳng phiu mỗi một tờ tiền giấy ra rồi mới nằm lại vào trong ổ chăn.

Y đã biết phải mua gì tặng cho Yến Tễ rồi, là một đôi giày có nhãn hiệu.

Đôi giày đó rất đắt rất đắt, nhưng rất thịnh hành. Thật ra Lê Lý đã có rất nhiều giày, nhưng bởi vì cậu thường mang mấy đôi giày đó chơi bóng, nên món quà này rất thích hợp.

Lê Lý chọn một ngày cuối tuần đi tới cửa hàng mua đôi giày y đã nhìn trúng về, mới đặt trong tủ cất đi thì Yến Tễ đã trở về, muốn kéo y đến sân vận động.

“Không đi, cậu lại không thiếu người cổ vũ đưa khăn đưa nước, thời gian này không bằng tớ nhận thêm hai đơn hàng.” Lê Lý không có hứng thú với tất cả các trò giải trí không kiếm ra tiền, thật ra trước khi vào đại học y chưa từng chơi game, sau đó lại nghe nói cày cấp có thể kiếm được tiền mới bắt đầu học.

Dựa vào tinh thần muốn kiếm tiền rực cháy của mình, cả những ngón tay linh hoạt, y thật sự chơi không tồi, tuy rằng kém với những người chuyên nghiệp, nhưng so ra vẫn tốt hơn những người bình thường nhiều.

Trò vận động như bóng rổ thì lại không được, Yến Tễ đã từng lôi kéo y chơi bóng trên sân, nhưng quả bóng cũng chỉ bay loạn trên sân, sau này chỉ đành ngồi bên cạnh xem cậu chơi.

Yến Tễ nói: “Ai nói tớ không thiếu? Tớ thiếu!”

Lê Lý kinh ngạc: “Cậu vẫn chưa tìm được mục tiêu mới à?”

Yến Tễ oán giận nói: “Cậu làm như tớ là hải vương* không bằng.”

*hải vương: theo mình tìm hiểu thì hải vương là vua biển cả, thời gian đầu dùng để nói về nhân vật chính trong bộ phim Aquaman, sau lại dùng nó như một lời mỉa mai, nhằm chỉ một người có quan hệ với “tất cả sinh vật biển”, thường chỉ phái nam, nó tương tự với trap boy hoặc fuck boy bên mình á.

Lê Lý ngạc nhiên: “Chẳng lẽ cậu không phải?”

Yến Tễ bị chọc cười, không chút khách sáo ôm lấy bờ vai y kéo ra ngoài, vừa đi vừa cười, nói: “Hôm nay tớ sẽ mua một ngày của cậu, tặng cậu một bữa tối kèm bữa ăn khuya được chưa? Bây giờ sẽ chuyển khoản cho cậu luôn!”

Người trên sân vận động còn rất nhiều, Yến Tễ là đội trưởng đội bóng rổ, hôm nay không có thi thố gì hết, chỉ là huấn luyện và chơi bóng bình thường thôi, nhưng bởi vì trong đội có vài nam sinh đẹp trai nên vẫn thu hút được một đám nữ sinh tới đây.

Lúc Yến Tễ tiến vào, bên kia càng là phát ra một mảnh tiếng hoan hô, còn có rất nhiều nữ sinh dùng di động để chụp ảnh.

Yến Tễ còn ôm lấy bả vai Lê Lý, đối mặt với camera không có chút kháng cự nào, ngược lại còn cười hì hì tiếp nhận, lại khiến cho đám nữ sinh đó hò hét ầm ĩ.

Trong tiếng hoan hô ngập trời, Lê Lý thấy được Diệp Ca.

Y dùng khuỷu tay nhẹ thúc Yến Tễ một cái, theo ánh mắt của Lê Lý, Yến Tễ cũng thấy được diệp ca, biểu tình trên mặt không có chút biến hóa nào, chỉ dùng tay rút điện thoại ra đặt vào trong tay y, nói: “Tớ đi chơi bóng, cậu canh điện thoại với quần áo cho tớ.”

Phòng thay quần áo cách chỗ ngồi của Diệp Ca rất gần, Diệp Ca vốn đang nở một nụ cười dịu dàng tươi rói, lại nhìn thấy Yến Tễ căn bản không có ý định đi qua, nụ cười cứng đờ đọng lại trên khóe môi rồi chậm rãi biến mất.

Lê Lý không có tâm lý chướng ngại gì mà đi qua ngồi xuống, không bao lâu sau Diệp Ca đã nhích tới gần đây.

Cô gái này lớn lên thật xinh đẹp, cách ăn mặc cũng đẹp, váy liền áo màu trắng, thiết kế thắt eo khiến vòng eo của cô ấy trông có vẻ thật tinh tế, giống như chỉ cần dùng một tay cũng có thể ôm hết vậy.

Cô ấy nở nụ cười chào hỏi với Lê Lý: “Chào anh.”

Lê Lý gật đầu đáp lại.

“Em có chút việc muốn hỏi, không biết anh có phiền không.”

Lê Lý trả lời: “Em có thể hỏi, nhưng anh không chắc chắn mình sẽ trả lời.”

Trước mặt người ngoài y luôn biểu hiện ra vẻ lạnh nhạt, đặc biệt là trước mặt người sẽ không mang lại lợi ích cho y thì y sẽ bày ra vẻ: “Lười phải tiếp lời”, vô cùng trực tiếp.

Diệp Ca hơi xấu hổ: “Chính là chuyện về Yến Tễ và… Trước đây anh ấy theo đuổi em, anh hẳn phải biết chứ?”

Cô ấy vén vài sợi tóc mai đang tán loạn trên gương mặt mình: “Nhưng em không biết em đã chọc giận anh ấy chỗ nào, anh ấy không để ý đến em nữa, cũng không trả lời cả tin nhắn. Em rất khó chịu, thật ra trong vài ngày đó, lòng em… Trong lòng em cũng có chút thích anh ấy.”

“Sau đó thì sao? Em muốn biết cái gì từ anh?”

Diệp Ca rối rắm một lúc lâu mới nói: “Em chỉ muốn biết, giữa anh và anh ấy… Không có quan hệ đặc thù gì chứ?”

Lê Lý nhăn mày lại, sắc mặt vô cùng không tốt: “Quan hệ đặc thù gì? Em đang phỏng đoán lung tung cái gì vậy?”

Có lẽ Diệp Ca cũng cảm thấy vấn đề này của mình thật xúc phạm Lê Lý, vội vàng nói: “Em chỉ hỏi một chút thôi, bởi vì em cảm thấy Yến Tễ quá coi trọng anh… Lần trước em muốn nhờ anh ấy se duyên cho anh và Hiểu Nam thì sắc mặt anh ấy đã không đúng rồi, giống như cảm thấy Hiểu Nam không xứng với anh, còn to tiếng với em vài câu, nên em mới cảm thấy kỳ lạ.”

Cô gái này còn khá trực tiếp: “Cho nên Yến Tễ thật sự là… Thẳng nam sao?”

Lê Lý không khách sáo nói: “Đương nhiên rồi. Bạn gái cũ của cậu ấy có thể xếp một hàng dài từ đây đến cổng lớn, cậu ấy mà không thẳng thì ai thẳng?”

Diệp Ca ngẩn người một lúc, sau rồi lại cười khổ nói: “Xem ra là sức hút của em không đủ. Xin lỗi, làm phiền anh rồi.”

Rất mau nữ sinh đã rời đi, suy nghĩ của Lê Lý lại trở nên hỗn loạn.

Sau cái đêm ở cùng với Yến Tễ, thật ra khi tỉnh táo lại thì y đã quên rất nhiều chi tiết, lúc ấy có vài chỗ đáng nghi nhưng y cũng chưa từng nghĩ đi nghĩ lại, mà hiện tại lời nói của Diệp Ca lại khiến những hạt giống nghi ngờ trong lòng y nảy mầm, mọc thành từng bụi từng bụi.

Vò cái gì Yến Văn phải đề phòng y thân thiết với Yến Tễ như vậy? Chỉ đơn giản là vì cảm thấy em trai mình bị một người đàn ông sàm sỡ thật ghê tởm sao?

Hơn nữa lựa chọn buổi tối hôm đó của anh…

Trong đầu Lê Lý chợt toát ra một cái suy đoán, hiếm khi xúc động móc điện thoại di động của mình ra, click mở giao diện đoạn chat của mình và Yến Văn, mấy ngón tay như bay múa trên bàn phím, gõ vài chữ rồi bấm gửi.

Lúc nhìn thấy dấu chấm than đỏ chót kia, Lê Lý ngây người một hồi lâu, lúc này y mới phát hiện, thì ra đối phương đã hủy kết bạn với mình từ lâu rồi.