"Cô là ai vậy?" Diễm Quyên rất không vui, gần hai năm cô ta đều ở đây quyến rũ Thanh Tuấn, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội, quyết không để kẻ khác phá rối.
Tâm tư Lâm Thảo hoàn toàn đặt trên người Thanh Tuấn, ánh mắt cũng thẳng tắp lướt qua Diễm Quyên, cô lặp lại câu nói vừa rồi: "A Thanh, lời sáng nay vẫn tính phải không?"
Ánh mắt Thanh Tuấn xa xa nhìn cô chăm chú. "Sáng nay, Tôi nói gì?"
Lâm Thảo mím môi, giọng nói toát ra vẻ yếu đuối: "Bên anh, làm người phụ nữ của anh."
Diễm Quyên mặt xanh mét, rất sợ người phụ nữ xa lạ này phá hỏng chuyện tốt của mình, kéo cánh tay Thanh Tuấn cọ cọ vào trước ngực: "Tổng giám đốc Thanh, người ta vất vả lắm mới lùi được lịch ghi hình hôm nay, cố ý đi cùng với anh đó."
Thanh Tuấn cúi đầu, lần nữa quan sát người phụ nữ trong ngực, Diễm Quyên quả thực có đẹp, nhưng cũng không phải khẩu vị của anh, Lâm Thảo kia không tính là quá đẹp, lại khiến anh rất có cảm giác.
Khóe môi Thanh Tuấn khẽ nhếch: "Cô đi đi, vai diễn mà cô muốn, Tôi sẽ sắp xếp cho cô."
...
Lúc Diễm Quyên bỏ đi, còn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thảo mấy lần.
Trong mắt Lâm Thảo hoàn toàn không có Diễm Quyên, duy chỉ có Thanh Tuấn.
Người đàn ông cao lớn đi về phía cô, sau khi cô khẽ kêu một tiếng "A Thanh ", liền bế bổng cô lên.
Thân thể Lâm Thảo mất thăng bằng, rất tự nhiên ôm lấy cổ người đàn ông.
Thanh Tuấn ôm cô vào phòng ngủ chính.
Sau đó thả cô xuống giường lớn.
Anh vùi mặt ở cần cổ cô, mùi rượu mê người xen lẫn mùi đàn ông nam tính quanh quẩn bên chóp mũi, cô luôn luôn có thể khiến anh say mê.
"A Thanh..."
Động tình, ban đầu là giọng nói, sau đó là thân thể.
Dưới những lần vận động có nhịp điệu, là thở dốc.
Sau khi khó dằn nổi chính là hưởng thụ.
Lại là một đêm ý loạn tình mê.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Tuấn đưa cho cô một tấm thẻ, Lâm Thảo hỏi: "Cái này nhất định phải nhận sao?"
Thanh Tuấn không đáp lời, chân mày cau lại, Lâm Thảo liền thận trọng nhận lấy thẻ. "A Thanh, ăn điểm tâm không? Em làm cho anh đó."
Thanh Tuấn tự mình mặc quần áo, sau đó xuống lầu, cứ như vậy rời đi.
Không hề nói với cô một câu.
Trong lòng Lâm Thảo là một mảnh tịch mịch, cô không biết mình làm như vậy là đúng hay sai. Cô trở thành tình nhân của Thanh Tuấn, chứ không phải người yêu.
Nửa giờ sau, trợ lý của Thanh Tuấn là Bích Hằng tới, Thông báo mấy chuyện với Lâm Thảo.
1, Sau này sống ở đây
2, Có nhu cầu gì thì nói với trợ lý Bích
3, Phải gọi Thanh Tuấn là Tổng giám đốc Thanh hoặc anh Thanh
4, Đối với những chuyện bên ngoài, không được phép tham gia
5, Phải tự biết mình
Mỗi một điều trên đây, nếu như phạm phải, đều sẽ khiến anh Mạc mất hứng.
Bây giờ Lâm Thảo mới hiểu được, thì ra anh không thích hai tiếng ‘A Thanh ’ này, sáng nay mất hứng nên mới không để ý tới cô.
...
Lâm Thảo cất tấm thẻ Thanh Tuấn đưa cho vào trong hộp.
Nghĩ đến việc mình phải sống ở đây, liền đi siêu thị một chuyến, mua chút đồ dùng hàng ngày.
Dạo một vòng trong siêu thị, lại có loại cảm giác giống như đang đi mua sắm trong gia đình, tâm trạng không hiểu sao bỗng tốt hơn rất nhiều. Bất kể là thân phận gì, có thể ở bên cạnh Thanh Tuấn, cô đều có cơ hội khiến cho anh thích mình.
Cô mua bàn chải đánh răng kiểu tình nhân, ly uống nước, khăn bông, dép và quần áo ngủ.
Trong quầy quần áo ngủ, Lâm Thảo trông thấy mấy bộ quần áo gợi cảm đó thì đỏ mặt, thuận tay mua một bộ.
Cô xem qua rất nhiều sách, trong sách nói, đàn ông rất thích thứ này.
Tiếp theo, cô lại đi mua một đống nguyên liệu nấu ăn, chờ buổi tối anh về dùng cơm.
...
Bận rộn trong phòng bếp cả buổi chiều, đến lúc mọi thứ đã gần xong, cô muốn gọi điện thoại cho Thanh Tuấn, hỏi một chút xem khi nào anh trở về ăn cơm.
Lúc này mới giật mình, cô không có số di động của anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, liền liên lạc với trợ lý của anh - Bích Hằng.
Bích Hằng nói: "Tổng giám đốc Thanh buổi tối có tiệc xã giao, chưa chắc có về chỗ cô hay không, nếu như Tổng giám đốc Thanh muốn đến tìm cô, Tôi sẽ báo trước cho cô một tiếng."
Điện thoại ngắt kết nối, Lâm Thảo hãy còn một bầu nhiệt huyết sẽ đối tốt với Thanh Tuấn, nhất thời bỗng giống như quả bóng xì hơi, không còn chút sinh khí.
Anh có thể không đến, vậy cơm kia nên tiếp tục làm hay không đây?
Vẫn là làm đi, biết đâu anh lại tới thì sao?