Chẳng mấy chốc, Sở Sở đã tròn 100 ngày.
Tiệc chào đón 100 ngày của cháu trai họ Thanh cuối cùng cũng được tổ chức.
Võ Lưu Niên đưa đứa bé ra xuất hiện trước sân khấu, mặc dù Thanh Nghệ tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng đôi mày đã toát lên sự tài hoa.
Báo chí đưa tin, ngoài những lời bàn tán về thân phận của cháu trai nhà họ Thanh, còn có không ít phóng viên viết chủ đề về cha mẹ của đứa bé.
Lâm Thảo cũng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Dường như không có cách nào kìm chế cô bấm vào xem xem.
Văn phong phân tích rõ ràng mạch lạc, đầu tiên từ thời gian sắp đặt, thứ hai là trong thời kỳ mang thai, Võ Lưu Niên vẫn thường đi giày cao gót, trang điểm đậm. Đây không giống những việc một người phụ nữ có thai nên làm.
Sau đó lại bàn luận về những lợi ích mà đứa bé mang lại, có thể nói là chưa từng có, phải so với thời khắc cháu trai họ Thanh ra đời, ông Thanh đã đem 30% cổ phần đặt trên người đứa bé.
Nói cách khác, cháu trai nhà họ Thanh sẽ ngồi trên con số tài sản tối thiểu là ngàn tỉ.
Có người hỏi, cổ phần của tổng giám đốc họ Thanh, Thanh Tuấn cũng không quá 30%, vậy mà tại sao cháu trai nhà họ Thanh vừa mới sinh đã đã có thể xếp ngang bằng với ông Thanh.
Lâm Thảo cũng thấy rất kỳ quái, đứa bé Thanh Nghệ kia chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ sơ sinh, cho dù ông Thanh có xem trọng cháu trai thế nào, thì hành động bây giờ cũng quá gấp gáp.
Lâm Thảo xem tiếp bài báo, nhìn đến phần cuối cùng, cô kinh ngạc đến mức cổ tay run rẩy.
Hóa ra...Thanh Tuấn là con riêng.
Không phải là con của chủ tịch Thanh với vợ mình.
Chủ tịch Thanh đối xử với Thanh Tuấn, là con riêng nên không hề vừa ý, nhưng Thanh Nghệ thì khác.
Võ Lưu Niên là họ hàng của vợ chủ tịch Thanh, nhờ vào sự kết thân của mọi người, đứa con của Thanh Tuấn và Võ Lưu Niên mới được xem là huyết mạch chính thống.
Nếu như...đứa bé này chào đời, há chẳng phải có nghĩa là chủ tịch Thanh sẽ vứt bỏ Thanh Tuấn.
Vậy Thanh Tuấn...
Cô hoảng loạn, nhanh chóng gọi điện cho Thanh Tuấn.
Từ sau khi ra khỏi trại giam, Thanh Tuấn đã lưu số điện thoại của anh vào trong điện thoại di động của cô, chỉ là cô sợ quấy rầy đến anh, nên gần như không bao giờ gọi.
Đây cũng là lần đầu tiên, lòng cô thấp thỏm không yên như vậy.
Điện thoại sau khi vang lên mấy tiếng tu tu, đường giây được kết nối, Lâm Thảo gọi một tiếng "A Thanh ", nhưng trả lời cô lại là giọng điệu của một người con gái.
"Lâm Thảo?"
Võ Lưu Niên?
Lâm Thảo ngẩn người.
"A Thanh đưa Thanh Ngh ệ đến nhà ông nội rồi, cô có việc gì?"
"Tôi..." Cô không có việc gì, chỉ là kích động nhất thời mới gọi cuộc điện thoại này mà thôi.
Nhưng cô không ngờ rằng Võ Lưu Niên lại là người nghe máy.
"A Thanh có thể đem số điện thoại của anh ấy cho cô, xem ra cô cũng được xem trọng đấy, nhưng Tôi mời cô nhớ lại thân phận của bản thân mình, biết chưa?"
Võ Lưu Niên miệng không ngừng ra lệnh, khiến Lâm Thảo cực kì khó chịu.
Cô cắn chặt đôi môi đỏ ửng, bàn tay nắm lại, "Tôi không hiểu, Tôi không hiểu Tôi là thân phận gì?"
Võ Lưu Niên cười khẽ một tiếng, đem theo vẻ khinh bỉ, tràn đầy giễu cợt, "Đến thân phận của mình còn không biết, thì đi làm người thứ ba đi, hay cô muốn làm gái điếm đứng gọi ngoài đường sao?"
Giọng điệu chất vấn khiến tim cô đập rộn lên, cô ngưng lại một chút rồi nói: "Tôi nghĩ cô nhầm rồi, Tôi không phải người thứ ba, Tôi và A Thanh đã kết hôn rồi, đã có giấy kết hôn, Tôi mới là vợ của anh ấy. Bởi vì muốn tốt cho anh ấy, Tôi mới không thèm so đo với cô, không phải suy đoán gì cả, cô Võ, cô mới là kẻ thứ ba."
Cô không thèm so đo thân phận với Võ Lưu Niên, cũng không tính toán việc Thanh Tuấn làm cha của đứa bé khác.
Cô biết thương trường là nơi vĩnh viễn không thể trong sạch được, anh cần danh lợi, vậy thì phải có người phối hợp để anh kiếm được những thứ danh lợi này.
Cô vì Thanh Tuấn, mà có thể không trách cứ những điều này.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng cười lớn của Võ Lưu Niên.
"So đo với Tôi? Cô so đo với Tôi? Đây là câu nực cười nhất mà cuộc đời Tôi từng nghe thấy đấy. Nếu như các người có giấy kết hôn rồi, vậy chẳng phải Thanh Tuấn phạm vào tội trùng hôn sao? Làm một tờ giấy kết hôn giả để vui chơi với cô, vậy mà cô dám coi là thật, cô có biết gì gọi là không biết xấu hổ hay không?"
"Cái gì?"
"Tôi phải cho cô xem giấy kết hôn của Tôi và Thanh Tuấn, để cô nhận ra thân phận chẳng ra ngô khoai gì của mình."
Điện thoại tắt, ngay sau đó màn hình điện thoại phát sáng.
Lâm Thảo không do dự mở ra xem.
Là một tấm hình.
Tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực, bề ngoài giống y đúc với tờ giấy cô cẩn thận cất giữ.
Phải nói không giống địa phương, chỉ có điều cột ghi tên người vợ không phải là tên của cô.
Vậy nghĩa là...giấy kết hôn chỉ là một mánh khóe lười gạt cô của Thanh Tuấn sao?
Trong phút chốc, Võ Lưu Niên gọi điện thoại lại, nói: "Thanh Tuấn hiện tại đang thu mua một khối lượng lớn các công ty truyền Thông mô hình nhỏ, chuẩn bị tiến sang thị trường quốc tế, khoảng thời gian này rất quan trọng, cô đừng gọi điện cho anh ấy, cũng đừng gây ra bất cứ phiền phức gì, cô tốt nhất hãy biến đi cho Tôi, nếu bị phóng viên nào đào bớt được việc Thanh Tuấn nuôi kẻ thứ ba, Tôi có thể đảm bảo cuộc sống của cô còn khó chịu hơn trăm lần so với ngồi trong trại giam."