Trong tim của Thanh Tuấn thật sự không có vị trí dành cho cô.
Trái tim của Lâm Thảo đột nhiên như chìm xuống đáy biển sâu, ngay cả việc dãy giụa cũng không muốn làm.
Trong phòng Thẩm vấn, trong không khí lơ lửng những hạt tròn mờ ảo, trong nháy mắt bầu không khí như chìm vào im lặng, bụi mù như chặn cả cổ họng lại, khiến cho người ta không thở nổi.
Đôi mắt vốn lập lòe ánh sáng của cô lúc này dần trở nên ảm đạm, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi, giống như con búp bê đã vỡ bị người ta vứt bỏ, không hề có chút sức sống nào.
"Được, Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã nói cho Tôi những lời này, Tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh nữa, để anh nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."
Bích Hằng nhíu mày.
Mười lăm phút sau, phiên tòa lại lần nữa mở ra.
Lâm Thảo nhận tội.
"Là Tôi trộm, tang vật là bị Tôi bán mất."
Lời Khai của Lâm Thảo có trăm ngàn chỗ sơ hở, phàm là người bình thường đều có thể nghe ra được vấn đề trong đó, nhưng dựa theo lời Khai, bản án cứ như vậy mà kết thúc.
Không có ai đi truy cứu rốt cuộc là nhà họ Thanh bị mất cái gì, cũng không ai điều tra đồ vật đó bị bán ở đâu, tiền bán được đi đâu rồi.
Kết quả là Lâm Thảo bị phán năm năm tù giam.
Lý do là vì số tiền cực lớn nhưng rốt cuộc số tiền đó lớn đến mức nào, không ai có thể nói được.
Năm năm, đối với một cô gái ở độ tuổi này mà nói, không nghi ngờ gì chính là thời gian tươi đẹp nhất, mà thời gian năm năm này của cô sẽ trải qua trong tù giam...
Những ngày làm nữ tù nhân không tốt như trong tưởng tượng, những công việc bẩn thỉu và nặng nhọc nhất đều do người mới đến là cô làm.
Cô vốn là người tĩnh lặng như nước, có uất ức gì sẽ nuốt vào trong bụng, bây giờ làn da trắng nõn đều bị những vết tím xanh thay thế.
Đến lúc cô bị đánh hội đống không thể động đậy được, co lại trốn trong góc, nữ tù nhân cầm đầu mới nói: "Nữ tù nhân này rốt cuộc là đắc tội với ai, lại để cho chúng ta xử cô ta thảm như vậy, nhìn cô ta yếu đuối như vậy, bị hành chết thì làm sao bây giờ, các người cẩn thận một chút, đừng gây ra án mạng."
"Con khốn đó, hình như là người thứ ba, vị hôn thê của người ta không vui, cho nên là muốn đánh chết cô ta."
"Gϊếŧ chết một người nào có dễ như vậy, còn hai năm nữa là Tôi ra ngoài rồi, chờ hai năm nữa Tôi ra, các cô lại hành hạ chết cô ta."
Lâm Thảo nghe được những lời đó, cô chỉ đơn giản cho rằng những người bắt nạt mình kia quá tồi tệ nhưng cô không hề nghĩ tới... Lại có người muốn cô chết!
Người kia là ai?
Trong đầu cô ngoại trừ Thanh Tuấn, không còn người nào khác.
Bởi vì sự tồn tại của cô khiến Võ Lưu Niên khó chịu? Cho nên phải dùng mạng của cô để khiến cho Võ Lưu Niên vui vẻ sao?
Lâm Thảo ngồi xổm trong góc, toàn thân lạnh buốt, ngồi xổm một thời gian dài khiến cho nửa thân dưới đã tê dại nhưng tay cô lại không ngừng run rẩy.
Trong hốc mắt là cả sự chua chát đau đớn, chóp mũi xuất hiện sự chua xót, giống như sóng biển vậy, từng cơn từng cơn khuấy động.
Đối mặt với đám người hung ác vừa rồi, cô không hề khóc, bây giờ cô lại vì hai câu nói mà suýt nữa ngừng thở!
Nước mắc rơi lã chã, giống như là từng viên trân châu đứt khỏi dây.
Sự buồn bã nơi trái tim của cô không ngừng dâng lên.
"Ngồi tránh xa một chút, đừng cản đường tao đi nhà xí." Một người tới đuổi cô đi, thuận thế đá một cú về phía cô.
Lâm Thảo ngẩng đầu, đôi mắt hung hăng đỏ hồng lên nhìn chằm chằm vào người kia.
"Con khốn, còn dám trừng mắt với tao!"
Một chiếc giày màu xám trắng vẫn còn vương lại những hạt gạo trong kho đá về phía cô, trên mặt truyền tới một cơn đau rát.
Trong chớp mắt, đầu óc cô trống rỗng, trước mắt là một mảng trắng xóa, chỗ mũi có một luồng ấm nóng, cuối cùng không thể chống đỡ thêm được nữa, cô hôn mê bất tỉnh!
...
Tỉnh lại, Lâm Thảo phát hiện mình đang ở trong phòng y tế,
Bác sĩ kiểm tra đơn giản cho cô, sau đó hỏi: "Lần kinh nguyệt trước của cô là khi nào?"
Kinh nguyệt?
Lâm Thảo cố gắng nghĩ một hồi, lúc này mới nhớ ra, kinh nguyệt tháng này vẫn chưa tới.
Đói với phụ nữ như cô mà nói, kinh nguyệt lâu như vậy chưa tới, ngoại trừ bị mất kinh, chỉ có một nguyên nhân duy nhất!
"Cô mang thai."