"Cô. . . . . ."
"Con không cần lo lắng, cha ở chỗ này!" Là Mạc Vô Tâm!
Thì ra là anh sớm hơn cô một bước, chạy tới phòng của con bé, giờ phút này, anh căng thẳng ôm con gái ngồi trên giường.
"Hô ——" Đại Nhi thở phào nhẹ nhõm.
"Phỉ Phỉ, có sợ hay không?"
Với tầm nhìn yếu, bằng cảm nhận của mình, cô đi đến bên cạnh hai cha con.
"Không có. . . . . . Cha ở chỗ này! Không sợ!"
Tiểu Phỉ Phỉ thút thít mấy cái, mới bình tĩnh trả lời Đại Nhi.
"Ngoan! Không sợ!" Đại Nhi đau lòng vuốt ve gò má bầu bĩnh của cô bé.
Mạc Vô Tâm đem cô ngồi chồm hổm ở bên giường kéo lên, thân mật ôm cô ở trong ngực.
Đại Nhi thẹn thùng, mặt vừa đỏ vừa nóng, hoàn hảo hiện tại tối đen như mực, không cho anh thấy.
Tiểu Phỉ Phỉ mắt sáng trong, ở trong bóng tối chớp chớp mắt, thị lực đã thích ứng với sự u ám bên trong phòng.
Cô bé ngồi ở trong ngực cha, nhìn chằm chằm vào Đại Nhi.
"Cô, có phải người đồng ý làm mẹ con rồi không?" Con bé đột nhiên hỏi.
"À?" Đại Nhi lúng túng, không biết trả lời như thế nào.
Không khí yên lặng làm cho thần kinh người ta căng thẳng, Mạc Vô Tâm tựa hồ cũng ở đây chờ đợi câu trả lời của cô.
Thật lâu. . . . . .
"Đúng! Cô ấy làm mẹ con." Mạc Vô Tâm cưng chìu nhìn nữ nhi nói.
Phỉ Phỉ chợt quên đi bóng tối sợ hãi, từ trong ngực Mạc Vô Tâm nhảy ra, vui vẻ nhảy tưng tưng trên giường.
Cô bé hoan hô."Oa! Thật là hay quá, thật là hay quá! Cô muốn làm mẹ con rồi!”
Đại Nhi tựa vào trong ngực anh, thẹn thùng đánh cánh tay của anh.
"Làm sao anh lại nói với con bé như vậy!"
"Anh nói vậy là sai sao? Em thật không muốn?" Mạc Vô Tâm ở trong bóng tối trộm hôn cô một cái.
"Em. . . . . ." Đại Nhi vội vàng mở miệng, lại ngay sau đó trầm mặc.
"Cô, vậy khi nào con có thể gọi cô là mẹ?” Tiểu Phỉ Phỉ nhảy đến sau lưng cô, đôi tay thân mật ôm cánh tay cô.
Mạc Vô Tâm thay cô bé trả lời."Cha sẽ lập tức kết hôn với cô, sẽ không lâu, con có thể gọi cô ấy là mẹ."
Đại Nhi thoáng chốc sững sờ, nói không ra lời . . . . . .
Anh nói là sự thật sao? Anh muốn cùng cô kết hôn?!
"Dạ!" Phỉ Phỉ hiển nhiên có hơi thất vọng một chút, nhưng chung quy con bé vẫn rất vui vì được có mẹ.
Con bé hưng phấn, cũng không kéo dài được bao lâu. Tiểu Phỉ Phỉ ríu ra ríu rít nói hồi lâu, chẳng mấy chốc liền mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi.
Mưa gió ban đêm, Đại Nhi cứ như vậy rúc vào trong ngực anh.
"Phỉ Phỉ có cơ hội gọi em một tiếng mẹ không?" giọng nói trầm thấp của Mạc Vô Tâm vang lên ở bên tai cô.
"Anh là đang cầu hôn sao?" Đại Nhi xấu hổ nói.
"Coi như là thế đi!" Mạc Vô Tâm nhún nhún vai, cố ý trêu chọc.
"Coi như là? Như vậy không dám chắc hay sao?" Cô có chút thất vọng.
"Thế nào? Không đủ lãng mạn?"
"Không, cảm giác nó không phải là sự thật." Cô sợ là một giấc mộng.
"Anh yêu em" Mạc Vô Tâm lặng lẽ nói ra khỏi miệng, âm lượng nhỏ như có chút mơ hồ.
"Cái gì?”
"Anh, yêu, em." Anh ghé vào bên tai cô, từng chữ từng chữ tinh tường nói.
Đại Nhi tràn ra nụ cười.
"Đồng ý lấy anh không?" anh hỏi.
"Ừ, em đồng ý." Cô cười hạnh phúc vô cùng.
"Thật?" Mạc Vô Tâm lấy được đáp án chắc chắn, so với Đại Nhi càng vui vẻ hơn.
"Thật! Bất quá, anh không sợ em sao?" Cô hỏi.
"Sợ em cái gì?" Mạc Vô Tâm không hiểu.
"Không sợ em ‘trời sanh mang tai họa’ ? Không sợ em. . . . . ."
"Hư. . . . . ." Anh nhẹ che miệng của cô."Nhớ, ông xã của em là người đàn ông can đảm nhất trên đời này, không sợ em ‘ mang tai họa ’!"
"A! Quả nhiên là một anh hùng!" Cô cười nói.
Tiểu Phỉ Phỉ là một đứa bé ngoan, Mạc Vô Tâm là người đàn ông xuất sắc!
Hạnh phúc vây quanh cô ở ngay trước mắt, tự nhiên như vậy, thật sự rất hài lòng. Cô sẽ nhớ, vĩnh viễn phải nhớ giờ khắc này. . .
. . .
Hai người cứ như vậy, yên lặng làm bạn trên giường con gái. Cho đến khi trận buồn ngủ đánh tới, bọn họ liền ngủ ngay trên giường Phỉ Phỉ .
Ba người trên chiếc giường chật chội, nhưng là một đêm ấm áp.
Năm sau, vào một buối chiều cuối thu, trong phòng sinh truyền đến tiếng khóc vang dội.
"Chúc mừng! Mạc phu nhân, cô đã sinh bốn nàng công chúa khỏe mạnh." Bác sĩ cười tủm tỉm nói với sản phụ.
"Cái gì? " Vừa mới thoát khỏi mấy tháng mang thai nặng nhọc, cái bụng trong nháy mắt lại mang đến một nỗi lo sợ khác.
Rót sinh nương nương không phải nói cô sẽ sinh con trai sao? Tại sao không phải là con trai, ngược lại sinh một đống con gái?
"Mạc Vô Tâm. . . . . ." Cô thét chói tai.
Đều là tại Mạc Vô Tâm đại khốn kiếp, nói gì không cần khám thai, như thế rất tốt! Cô một hơi sinh bốn đứa, có phải là linh nghiệm rồi không, cô ít nhất còn phải hai lần mang thai tư nữa, mới có thể sinh con trai!
"Bảo bối, thế nào?" Mạc Vô Tâm bộ mặt vui sướиɠ, lần đầu tiên được ôm trong ngực một lúc bốn đứa con gái, cười không khép miệng.
"Em, em. . . . . . Em không cần giống như heo mẹ, sinh nhiều con như vậy á! Em nhớ là nhà em chưa từng có người mang thai nhiều con như vậy, tại sao mới lần đầu mà đã có nhiều con thế này rồi! Ô. . . . . ."
"Không sao! Anh nuôi nổi, em sinh nhiều một chút."
"Này! Lần đầu tiên mà chăm sóc nhiều trẻ con như vậy, em sẽ điên mất! Đó là cuộc sống sao? Em nhất định không có cách nào chăm sóc tốt cho bọn chúng!" Nghĩ đến cô số mạng "mang tai họa", sắp sửa lan tràn đến đời sau, cả gương mặt đầy vẻ u sầu.
"Sẽ không, sẽ không! Em chỉ cần liều mạng sinh. Anh sẽ tìm người bảo mẫu tốt nhất tới chăm sóc những Tiểu Bảo Bối này."
"Liều mạng sinh?! Anh đừng mơ tưởng, em tuyệt đối sẽ không để cho anh thực hiện được ý đồ, anh đừng nghĩ vì ham mấy giây vui vẻ kia, mà đem những hạt giống tràn đầy sinh lực vào trong bụng em!"
Tiểu bảo bối non nớt, giờ phút này đang dùng sức để hít thở luồn không khí mới mẻ của thế giới này, còn khóc oe oe thật to, chứng tỏ sức sống mãnh liệt.
"Em hiện tại có chút hoài nghi, rốt cuộc là em ‘ mang tai họa ’cho anh, hay anh ‘ mang tai họa ’ cho em? Tại sao vận mệnh của em lại khó đoán như vậy?” Đại Nhi hoài nghi liếc nhìn anh.
"Điều đó không quan trọng, quan trọng là, chúng ta về sau sẽ sản xuất ra nhiều Tiểu “mang tai họa” hơn!”
Cánh tay sắt vững vàng của Mạc Vô Tâm có thể bảo vệ được những sinh mạng bé nhỏ kia, đối với cô tràn đầy yêu thương, kiên quyết bảo vệ nụ cười má lúm đồng tiền ấy.
—— hết trọn bộ ——