Đại Nhi lặng lẽ mở cửa thư phòng, ghé đầu đi vào.
"Có chuyện gì sao?" Mạc Vô Tâm hướng ghế ngồi khẽ dựa, nhíu mày nhìn cô.
"Em nghe anh nói đến Thường Bước Bùi?" Đại Nhi bước vào cửa.
Sự việc này, vẫn treo lơ lửng trong lòng cô, có cảm giác, anh che giấu rất nhiều chuyện, tại sao. . . . . . Anh muốn giấu giếm cô? Chẳng lẽ anh không biết, cô lo lắng lắm sao?
"Ừ." Anh gật đầu.
"Tại sao cho đến bây giờ anh vẫn không chịu để cho em biết? Đến tột cùng. . . . . ."
"Dừng lại!" Mạc Vô Tâm cắt lời cô."Anh hi vọng, trước khi sự tình còn chưa kết thúc, em không nên đề cập tới chuyện này, em không liên quan."
Đứng dậy đi tới gần bên người cô, ngửi hương thơm trên tóc cô.
Đại Nhi nhạy cảm co rúm người lại, mở miệng: "Tại sao không đề cập tới? Chuyện sẽ kết thúc như thế nào? Em không muốn anh bị bắt đi! Anh nói cho em biết, anh thật muốn gạt tiền bảo hiểm sao?"
Mạc Vô Tâm lần nữa mất kiên nhẫn, đôi tay hướng trên eo cô dùng sức khẽ bóp.
"Không cho phép nhắc lại, nghe chưa?"
"Tại sao?" Đại Nhi bộ dạng muốn truy hỏi kỹ càng sự việc.
"Em tại sao, so với Phỉ Phỉ còn phiền phức hơn!" Phương pháp nhanh nhất, chính là chăn miệng của cô lại, Mạc Vô Tâm cúi đầu xuống. . . . .
Môi của anh che cái miệng nhỏ nhắn đang càu nhàu lại.
Môi cô ngọ nguậy, ngón tay anh phớt qua khuôn mặt của cô, sau đó đưa tay giữ chặt lấy, ấn xuống nụ hôn mãnh liệt.
Cô gần như ngừng thở, mặc anh xâm lược mυ"ŧ lấy đôi môi của mình, đầu lưỡi ấm áp cạy hàm răng cô ra, trượt vào trong miệng, cùng với cánh lưỡi ngọt ngào quấn lấy nhau, dây dưa, lưu luyến không rời.
Cô không hiểu cảm giác đang mê hoặc mình, thở hổn hển bấu víu bờ vai của anh, từ từ cuồng nhiệt đáp lại.
Anh mạnh mẽ đoạt lấy môi cô, mυ"ŧ lấy hết vị ngọt trong miệng………
Một tay thăm dò vào da thịt mịn màng bên dưới lớp quần áo của cô mà vuốt ve.
Cảm giác choáng váng đánh tới, hai chân của cô như nhũn ra, cả người co rúm lại.
Anh kịp thời vòng tay qua thắt lưng, giữ chặt cô lại, đem thân thể của cô gần sát anh. . . . . . bụng cô dán lên biểu tượng mạnh mẽ, nam tính của mình . . . . . .
Cô hơi đυ.ng chạm cũng đủ để trêu chọc, nâng lên ham muốn của anh.
"Oh. . . . . . Anh muốn em!" Mạc Vô Tâm ở trong miệng cô khạc ra thanh âm khàn khàn , cổ họng bật ra khát vọng, đôi tay bắt đầu vội vàng trút bỏ quần áo của cô.
Anh kéo rơi áo ngực, hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước lên mỗi một tấc da thịt bóng loáng, sau đó nghiêng người ngậm nụ hoa của cô.
Bàn tay ở đường cong tinh tế từ từ di chuyển, đi tới bên ngoài qυầи ɭóŧ, nhẹ nhàng se se nơi mẫn cảm của cô.
"Ừ. . . . . ." Đại Nhi phát ra tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng.
Giống như có một dòng điện cám dỗ phủ xuống, cảm giác hưng phấn cuốn lấy tất cả ý thức cùng giác quan, cô không nhịn được giãy giụa thân thể, khát vọng nhận được nhiều hơn nữa.
Ngay sau đó anh liền tháo bỏ chiếc qυầи ɭóŧ gây cản trở, đem ngón tay thon dài đưa vào trong hoa kính của cô dò lấy, rút ra đưa vào.
Đại Nhi liên tiếp bị kí©ɧ ŧìиɧ vây hãm, bên môi thỉnh thoảng bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Ngón tay anh không ngừng nghịch ngợm trêu chọc, kí©h thí©ɧ càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, dồn dập, làm cô không ngừng thở dốc, mặt đỏ lừ. . . . . .
Bên trong cơ thể dâng lên ham muốn cuồn cuộn, anh vội vã đem cô từ trên ghế sofa vào trong phòng, trút đi tất cả quần áo trói buộc, tròng mắt lóe ra khát vọng khẩn cấp cùng tình cảm nồng đậm.
Nâng mông của cô lên, đưa hai chân thon dài lên cao, anh đem vật nam tính nóng bỏng của mình đưa vào trong cơ thể cô, đưa vào rút ra.
Nhiệt độ nóng rực thiêu đốt lẫn nhau, du͙© vọиɠ sôi trào, hai thân thể tỏa ra ham muốn tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, nhịp tim cùng hơi thở rối loạn lên, vội vã tìm kiếm môi nhau…… . .
Nhịp điệu của anh ngày càng nhanh hơn hòa với tiếng rêи ɾỉ, thở dốc của cô, khát vọng dường như là bất tận, giống như ngọn lửa trước gió, càng lúc càng bùng cháy dữ dội, kịch liệt xâm nhập, mạnh mẽ, cuồng nhiệt………….
Những kɧoáı ©ảʍ vô tận cứ lần lượt đánh tới, kí©h thí©ɧ, thỏa mãn hết mọi giác quan của cô.
*****************************
Xử lý xong công việc bận rộn, Mạc Vô Tâm mang cả người mệt mỏi về nhà.
Thấy Đại Nhi đang ngồi ở phòng khách điền một ít hồ sơ, anh lại gần quan sát.
Phỉ Phỉ tò mò vùi ở bên người cô, nhìn cô bôi viết lung tung, thỉnh thoảng phát ra nghi vấn.
Tiểu Phỉ Phỉ gần đây cùng với cô như hình với bóng, tiểu quỷ yêu mến cô, ngay cả Mạc Vô Tâm cũng vạn phần kinh ngạc trước hiện tượng này!
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong quá khứ.
Tiểu quỷ bướng bỉnh, dây dưa không ai chịu được, ngoại trừ cô.
Đại Nhi có khả năng gì mà khiến tiểu quỷ này phải chịu đầu hàng?
"Em ở đây làm cái gì?" Anh lên tiếng.
"Em đang viết sơ yếu lý lịch." Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngốc nghếch, nhoẻn miệng cười.
"Em không phải chăm sóc Phỉ Phỉ rồi à? Tại sao muốn tìm việc làm? Em muốn rời đi?" Anh không vui hỏi, đáy lòng dâng lên cảm giác mất mát.
Cô muốn rời đi?!
Anh không cho phép!
"Cô! cô không thể rời đi, cháu không cho phép!" Tiểu Phỉ Phỉ cuống quít nói, hai tay chống nạnh giống như một bà chủ nhỏ.
Thì ra là cô muốn tìm việc làm, trong tình thế cấp bách, con bé phát ra âm thanh bá đạo kháng nghị.
Hai người bọn họ không thể tách rời, "Mang Tai Họa" hoàn hảo xứng với "Tiểu Ma Đầu".
Phỉ Phỉ thích cô nha!
Bởi vì cô có một tấm lòng nhân hậu, như cha từng nói, mặc dù đầu óc đơn giản, nhưng tâm hồn thánh thiện, trong sáng như nước.
Cô thật sự rất có kiên nhẫn, chưa bao giờ cảm thấy khó chịu vì những trò nghịch ngợm của Phỉ Phỉ.
Cô yêu thương, che chở, làm con bé khao khát được chăm sóc như vậy, mang đến tình cảm của một người mẹ thật sự!
Cô bé không hy vọng Đại Nhi rời đi.
"Phỉ Phỉ ngoan! Cô không có rời khỏi cháu, chẳng qua là tìm chút việc gì đó để làm, cháu không cần lo lắng!"
Đại Nhi thấp giọng, dịu dàng trấn an, âm điệu tràn đầy sự cưng chiều, che chở.
Lúc này Phỉ Phỉ mới yên tâm.
Cô bé dẩu môi, chui vào trong ngực Đại Nhi, che giấu sự thẹn thùng cùng vành mắt đỏ, hai cánh tay nhỏ ôm chặt, rất sợ cô chạy mất.
Mạc Vô Tâm nhìn thấy tất cả, trong lòng thoáng chốc dâng lên một sự rung động khó nói thành lời.
Anh chưa từng nghĩ đến, Đại Nhi thẳng thắn, ngây ngô, tính tình thì chẳng hề dịu dàng, nhưng cô không hề giả tạo, cũng chẳng kiêu căng mà rất mực yêu thương, làm cảm động tiểu quỷ này, cũng cảm động anh.
Dù có phải trả giá cao hơn nữa, anh vẫn muốn giữ lại cô gái này.
"Tại sao muốn tìm việc làm?" Anh hỏi Đại Nhi.
"Hắc hắc! Nhàn rỗi không có chuyện gì làm." Cô cười mỉa, cảm thấy bộ dạng của Mạc Vô Tâm tựa hồ có chút mất hứng.
"Ngày mai anh giúp em mở tài khoản ngân hàng, đem năm trăm gửi vào."
". . . . . ." Đại Nhi nghe vậy trầm mặc.
"Thế nào? Không tốt sao?" Mạc Vô Tâm hỏi cô.
"Em không cần tiền của anh." Cô buồn buồn nói, tâm trạng đang tốt bỗng dưng trở nên buồn bã.
Nhắc tới năm trăm vạn, sẽ khiến cô nhớ tới chuyện anh muốn cô "không thể đề cập tới.”
"Vậy em muốn cái gì?"
"Em chỉ muốn anh bình an vô sự." Cô giương mắt, nghiêm túc nhìn anh.
Cô chỉ muốn anh không xảy ra chuyện, những thứ khác, cô không cần!
Một cảm giác được trân trọng, một cỗ ấm áp trào dâng, Mạc Vô Tâm xúc động nhìn cô, âm thầm tự hứa với lòng: anh sẽ cho cô một cuộc sống hạnh phúc!