"Anh cho em năm trăm vạn, em từ bỏ đi!" Anh nhẹ nhàng sờ chút tóc của cô, cởi dây buộc tóc ra.
Mái tóc dài xõa xuống, vài sợi nằm tán loạn trên gương mặt đầy kinh ngạc…..
Môi khẽ nhúc nhích, nhưng cô không nói nên lời…..Không ngờ rằng sự thật lại thành ra thế này, cô cảm giác như đáy lòng đang có một quả boom chuẩn bị phát nổ.
Anh chính miệng nói ra sự thật, cực kì rõ ràng, cho cô một đáp án xác thực về vấn đề mà cô mâu thuẫn bấy lâu nay, anh…..Anh quả thật có liên lụy trong đó, cô làm sao cũng không tin nổi, anh thật là người như vậy. . . . . .
"Anh đang mua chuộc em sao?" Cô hít một hơi thật sâu, mở miệng hỏi anh.
"Không thể gọi là mua chuộc, anh chỉ muốn em buông tay."
Lời nói của anh lạnh như băng, thái độ tỉnh táo, trước sau như một, Đại Nhi hoàn toàn đoán không ra mục đích của anh khi nói như vậy.
"Gía cao gấp năm lần, người ngốc nghếch cũng biết nên từ bỏ.” A! Đại Nhi ở đáy lòng cười khổ, cô lấy được thù lao cao gấp năm lần, mà anh lấy được gấp trăm lần tiền bảo hiểm kia!
"Rời khỏi văn phòng thám tử tư! Liên lụy trong đó, đối với em không có lợi."
"Em tình nguyện không nhìn thấy chiếc xe kia trong nhà để xe trên núi của anh, tình nguyện không lấy một trăm vạn, càng không muốn năm trăm vạn! Anh tại sao muốn thừa nhận? Tại sao phải để em biết rõ!" Cô thật sự không muốn hủy hoại nhân cách của anh.
Giờ phút này tâm tình của cô là một mớ hỗn độn, phức tạp. Lo lắng hay là tức giận, cô không thể phân biệt được nữa.
Mạc Vô Tâm lấy ánh mắt thâm trầm nhìn cô, yên lặng không nói.
"Anh là đặc biệt tới mua chuộc em? Muốn em buông tay hay sao?"
Chân tướng sự thật, tình cảm nam nữ, hai người dây dưa trên cán cân công lý không cách nào thăng bằng được, cô tình nguyện hoàn toàn không biết gì cả.
"Không phải là mua chuộc!" Mạc Vô Tâm nhấn mạnh lần nữa. Mặc dù lời cô nói có đúng một nửa, nhưng trên thực tế, anh muốn cho cô năm trăm vạn, là vì nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn của cô khi ở đây, nên nhất thời đổi ý.
"Bất kể có phải là mua chuộc hay không. Tình huống bây giờ em và anh không thể làm chủ được nữa, ông chủ em nói. . . . . . Công ty bảo hiểm đã điều động đơn vị xử lý, anh. . . . . . phải chuẩn bị tâm lý." Đại Nhi thong thả nói, đầu óc bị bao phủ bởi sự sợ hãi cùng lo lắng cho anh.
"Anh Vô Tâm, cô ấy thật sự cho là anh muốn lừa gạt tiền bảo hiểm sao?" Phí Tiểu Nghiên tò mò đi theo Mạc Vô Tâm hỏi.
Ông xã của cô là Mạc Tĩnh, anh cả của Mạc Vô Tâm, không nhịn được cười, nhếch miệng nói:
"Cũng giống với Tiểu Nghiên, là một người phụ nữ ngốc nghếch." Mạc Tĩnh lắc đầu.
"Hử? Ông xã, anh nói cái gì? Anh dám nói em là phụ nữ ngốc nghếch?" Phí Tiểu Nghiên hai tay chống nạnh, đem tiêu điểm hướng đến trên người ông xã của mình.
"Không có nha!" Anh phủ nhận, chuyển đề tài."Vấn đề chúng ta đang thảo luận bây giờ là Nghê Đại Tuy, không phải là em, cho nên em không cần phải để ý làm gì.”
"Em sẽ không để ý đâu! Yên tâm, hơn nữa em cảm thấy cô ấy tương đối ngốc hơn em, lại đi cho rằng anh Vô Tâm là loại người như vậy!" Một người phụ nữ ngốc đang phê bình một người khác cũng ngốc không kém, biểm cảm cực kỳ buồn cười, Phí Tiểu Nghiên bất mãn nói.
Mạc Vô Tâm trước sau không nói lời nào, dựa vào quầy bar, trên tay cầm một ly rượu, như có điều suy nghĩ đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
"Vô Tâm, tiếp theo em muốn xử lý như thế nào? Lão hồ ly Thường Bước Bùi quả nhiên muốn dùng biện pháp ăn vạ, em cảm thấy lão ta có làm gì ngoài dự đoán của chúng ta không?” Mạc Tĩnh hỏi.
"Không lâu đâu! Lão ta sẽ lập tức hành động ngay thôi, chuyện này rất nhanh sẽ hạ màn." Mạc Vô Tâm nói một cách chắc chắc, khóe môi giương lên nụ cười đắc thắng.
"Vậy anh cũng giải quyết xong văn phòng thám tử tư của Bao Thành Công sao?" Phí Tiểu Nghiên lại hiếu kỳ đến bên cạnh Mạc Vô Tâm.
"Dĩ nhiên."
"Vậy, cái người phụ nữ mang tai họa kia thì sao?” Phí Tiểu Nghiên đối với cô ấy rất có hứng thú.
"Để cho cô ấy mang theo năm trăm vạn rời đi, từ nay về sau không dính dánh gì nữa.” Mạc Vô Tâm trả lời.
"Rời đi? Anh để cô ấy rời đi nơi nào? Anh không phải muốn cô ấy sao? Không cần cô ấy tới bên cạnh của anh sao?" Phí Tiểu Nghiên thẳng thắn hỏi tới.
". . . . . ." Mạc Vô Tâm trầm mặc, gương mặt thoáng qua một chút mất mát.
Mạc Tĩnh bật cười, thấy Mạc Vô Tâm bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, anh cảm thấy bà xã của mình cũng có lúc thông minh đó chứ!
Người trong nhà ai cũng hiểu, Mạc Vô Tâm vốn lạnh lùng, nếu không phải rung động trước cô gái kia, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ, dễ dàng lấy ra năm trăm vạn, cũng không đến mức bảo vệ cô như vậy. Cô không tin tưởng anh làm cho anh thất vọng, anh lại càng không chịu thừa nhận mình rung động.
Xem ra, thế giới tình cảm bị chôn chặt đã lâu của Mạc Vô Tâm, đến lần này vẫn quyết định buông tay vuột mất. . . . . .
"Anh Vô Tâm, làm sao anh không nói lời nào?" Tiểu Nghiên nghiêng đầu qua hỏi.
Mạc Vô Tâm nhìn chằm chằm cô."Thời điểm nên thông minh thì không thông minh, lúc không cần thiết thì lại nói thật nhiều!"
"Anh nói em sao?"
Tiểu Nghiên bộ dáng nghiêm túc, tra hỏi sự việc kỹ càng, Mạc Tĩnh không yên lặng nữa, mở miệng nói sang chuyện khác, giải cứu Mạc Vô Tâm.
"Nói thật, cô gái kia kinh nghiệm sống chưa nhiều, cũng không nghĩ chuyện như vậy rất kì lạ sao? Ít nhất, cô ấy cũng nên biết, công ty bảo hiểm sẽ có thám tử tư riêng của họ, làm sao còn đi nhờ vả thám tử bên ngoài xử lý, cô ấy thật sự bị một trăm vạn làm cho hồn bay phách tán phải không?"
Mạc Vô Tâm không nhịn được, vì Đại Nhi cãi lại."Cô ấy cũng không phải là loại phụ nữ nhu nhược như vậy, chẳng qua là chỉ hơi đơn thuần một chút."
"Ồ…" Mạc Tĩnh nghe vậy, lông mày nhấc lên, liếc nhìn Mạc Vô Tâm, sau đó hiểu rõ cười một tiếng, nói."Là đơn thuần, phải không?"
Mạc Vô Tâm suy nghĩ một chút cũng liên tiếp lắc đầu, nói thật, cô ấy thật là ngu ngốc! Nhưng mà. . . . . . Anh chính là thích cô, yêu cô. . . . . .
Nhưng còn có người ngu xuẩn hơn ——
"Thường Bước Bùi còn không biết chiếc xe mất trộm hôm qua đã được tìm trở về, còn chính mình thoải mái vui vẻ ở nhà an bài, suy nghĩ một chút thật là buồn cười!" Mạc Tĩnh nói.
"Em có nhắn với cảnh sát đừng tiết lộ chiếc xe đã tìm được cho Thường Bước Bùi." Mạc Vô Tâm nhàn nhạt nói.
"Anh Vô Tâm! Chiếc xe yêu thích có thể tìm được, làm sao mà vẻ mặt của anh vẫn không vui vậy?” Tiểu Nghiên ở một bên không nhịn được chen miệng vào.
"Tiểu Nghiên, tìm được dĩ nhiên là vui, nhưng là dọn dẹp mớ hỗn độn kia lại càng vui hơn."
"Nhưng rất là đáng tiếc! Nếu như không tìm được xe, anh sẽ kiếm được nhiều tiền hơn!” suy nghĩ của Tiểu Nghiên khá bất đồng với quan điểm của bọn họ, cô cảm thấy số tiền bảo hiểm kia tương đối mê người.
"Chiếc xe này giá trị hơn bất cứ thứ gì, huống chi, Thường Bước Bùi căn bản muốn chối bỏ món nợ này, chúng ta không bị ông ta vu cáo thành công là may rồi, em lại còn suy nghĩ đến món tiền kia!" Mạc Tĩnh cười nói.
"Người ta chỉ cảm thấy rất đáng tiếc!" Tiểu Nghiên giận nói.
"Em cảm thấy đáng tiếc sao? Anh để ở nhà để xe trên núi chiếc xe không có mua bảo hiểm, hay anh đi mua bảo hiểm, sau đó đem nó làm mất, để em đếm tiền mặt?" Mạc Tĩnh đưa ra đề nghị, đùa giỡn với cô.
"Không được! Các anh không phải nói, loại xe đó trên thế giới chỉ còn lại ba chiếc ở nhà họ Mạc chúng ta, tại sao có thể làm như vậy!"
Đầu óc của Phí Tiểu Nghiên chưa đến mức bỏ đi, cô biết đề nghị kia căn bản là không thể.
"Biết là tốt rồi!" Hai anh em liền cười, đồng thời liếc nhìn cô một cái.