Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giao Dịch Rập Khuôn Của Dẫn Đường

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Toại Hồi cầm cốc nước và khăn bông ướt sạch sẽ đưa tới trước giường, đỡ Ứng Trật ngồi dậy. “Uống miếng nước trước đi... cái cốc này là của tôi, rửa sạch rồi.”

Hắn vừa tới gần khiến cho Ứng Trật thấy thoải mái không ít, nước ấm xuống cổ họng không nóng không lạnh, trong nửa giờ ngắn ngủi, Ứng Trật vừa mất máu vừa ra mồ hôi, đúng là khát phát hoảng, lúc này cũng không rảnh lo cái cốc có sạch sẽ không mà nuốt xuống từng ngụm một.

Trong lúc uống nước, khăn mềm ấm áp lau qua thái dương và cổ y, tầm mắt Toại Hồi dừng trên yết hầu di chuyển của y, lại chậm rãi rời đi, động tác nhẹ nhàng chậm chạp đè lại miệng vết thương trên trán y.

Ứng Trật không thấy đau, miệng vết thương trên đầu bị Ayler đập vào tường hung ác như thế mà hiện tại đã sắp khỏi hẳn, đây chính là tố chất thân thể mạnh đến mức khủng bố của lính gác cấp S.

Toại Hồi đứng dậy lại lấy một cốc nước ấm nữa cho Ứng Trật, tuy rằng từ đầu đến cuối hắn cũng không có biểu cảm gì, nhưng một loạt hành vi có thể nói là chăm sóc tinh tế, lại khác một trời một vực so với ấn tượng trước đó của Ứng Trật về hắn.

Trước hôm nay, hai người tiếp xúc với nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn là do Ứng Trật có chuyện ở hội học sinh nên tới lớp 20 tìm Ayler, vội vàng lướt qua Toại Hồi nên liếc mắt một cái. Trong những lần tiếp xúc không nhiều lắm này, dường như hắn luôn làm bạn với bóng tối, bóng dáng cao lớn hơi cúi xuống, đứng ở nơi tối tăm, ngẫu nhiên có vài lần, Ứng Trật còn phát hiện Toại Hồi đang ở nơi xa yên lặng nhìn trộm y.

Âm trầm, điên khùng, không dễ ở chung, tính cách cực đoan, đây là Toại Hồi trong miệng những người khác và Ayler, cũng là nhãn mà Ứng Trật dán lên người hắn, nhưng hiện tại xem ra, Toại Hồi chân chính cũng không phải như vậy.

Ít nhất nhìn qua là một người bình thường có thể giao lưu.

Ứng Trật lại ý thức được một vấn đề, nếu cơn đau đầu y trải qua vẫn luôn làm bạn với Toại Hồi, hơn nữa thuốc giảm đau có tác dụng phụ gây ảo giác, vậy thì Toại Hồi luôn sát khí đằng đằng, ánh mắt hận không thể gϊếŧ hết mọi người nuốt vào bụng của hắn dường như cũng có thể hiểu được.

Nhắc tới Ayler, Ứng Trật bỏ cốc nước xuống, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi lúc cậu nói chuyện với Ayler, sao lại muốn bóp giọng nói?”

Toại Hồi cúi đầu cất hộp thuốc đi, nghe vậy thì nhìn về phía y nói: “Tôi cho rằng chúng ta cần phải giấu giếm chuyện hoán đổi thân thể, cho nên tôi bắt chước cậu.”

Ứng Trật không thể tin được: “Cậu nói cậu bắt chước cách nói chuyện của tôi?”

Mặt Toại Hồi không biểu cảm gật gật đầu.

“Ở trong mắt cậu, tôi nói chuyện như vậy à?”

“...” Toại Hồi trầm mặc một giây, lại trịnh trọng gật đầu lần nữa.

Đầu Ứng Trật càng đau, đặc biệt là khi Toại Hồi còn nêu ví dụ chứng minh: “Mỗi lần cậu tới lớp 20 tìm Ayler, đều nói chuyện như vậy với hắn ta.”

Đệt mợ cậu.

Ứng Trật lười nói nhảm với tên não tàn này, nhắm mặt từ chối phản hồi. Toại Hồi thấy y yên lặng, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ yên lặng lấy ra một vỉ thuốc sắp dùng hết, gỡ từng viên như bóc kẹo, lấy năm viên ra khỏi giấy bạc đưa tới trước mặt Ứng Trật.

“...”

Nếu Ứng Trật không nhớ lầm, lượng thuốc tiêu chuẩn của thuốc giảm đau đều thường là nửa viên, loại tác dụng mạnh này thậm chí chỉ có một phần tư viên.

“Cậu điên rồi à, năm viên thuốc giảm đau tác dụng mạnh?” Y thở hổn hển hỏi lại.

“Ít hơn thì không có tác dụng.” Toại Hồi nói.

“Chất dẫn đường đâu, cậu không chuẩn bị sao?” Ứng Trật đang nói là chất dẫn đường nhân tạo, thường được đựng trong các ống kim loại cao áp rộng bằng hai ngón tay, nhóm lính gác ra khỏi cửa, dù có quên mặc qυầи ɭóŧ thì cũng không thể quên mang theo ống chất dẫn đường.

Toại Hồi rũ mắt, bàn tay nâng năm viên thuốc hơi thu lại: “Chất dẫn đường nhân tạo phổ thông không có tác dụng với tôi, chỉ có thể uống thuốc giảm đau.”

“Không có tác dụng?” Ứng Trật kinh ngạc hỏi: “Năm ngoái mới ra mắt phiên bản chất dẫn đường phạm vi rộng loại III thì sao, cũng không có tác dụng?”

“Không có.” Toại Hồi lắc đầu.

“...” Ứng Trật bị kinh sợ rồi.

Phiên bản phạm vi rộng loại III cũng không có hiệu quả là khái niệm gì, tức là tương đương với khi nhóm máu phần lớn mọi người là A, B, AB và O, thì Toại Hồi lại là loại Rh-null (1), ngay cả gấu trúc Rh âm tính ở trước mặt hắn cũng vẫn đông đúc hơn.

“Cho nên cậu chỉ có thể được chất dẫn đường tự nhiên trấn an?” Ứng Trật suy tư nói. “Nếu thật sự là tình huống đặc thù này, cậu hoàn toàn có thể hỏi bên Tháp trang bị bác sĩ dẫn đường chuyên trị cho cậu, định kỳ tiến hành trấn an 1-1, không phải cậu không biết lính gác cấp A+ trở lên trong Tháp sẽ có dịch vụ miễn phí này chứ?”

“Kỳ thật...” Toại Hồi muốn nói lại thôi, hắn ngước mắt nhìn Ứng Trật, lại thu lại tầm mắt, yên lặng đến mức khiến người ta bực bội.

“Kỳ thật chất dẫn đường tự nhiên cũng không có tác dụng với cậu?” Ứng Trật thuận miệng nói, y biết chuyện này không thể nào, bởi vì chất dẫn đường của y có tác dụng với thân thể Toại Hồi, hơn nữa hiệu quả trấn an rất tốt.

Nhưng kì quái là Toại Hồi cũng không đáp lời y, tiếp tục giữ sự yên lặng quỷ dị của hắn.

Vì thế nên Ứng Trật cũng yên lặng.

Y có một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi trong lúc yên lặng, nếu trước hôn nay, Ứng Trật cũng sẽ không có suy nghĩ mãnh liệt như vậy, nhưng chuyện lạ trước mắt vừa mới xảy ra lại không thể giải thích, y và Toại Hồi hoán đổi thân thể vào linh hồn, vậy thì...

“Không phải cậu muốn nói.” Ứng Trật hơi tạm dừng. “Tôi là dẫn đường duy nhất phù hợp với tinh thần của cậu, có thể dùng chất dẫn đường trấn an cậu chứ?”

Loại tình tiết này có phải quá buồn nôn dung tục rồi?

“...” Gò má Toại Hồi đối mặt với y. “Không phải.”

Ứng Trật: “À.”

Trầm mặc chừng hai giây, y lại không nhịn được xác nhận lần nữa: “Thật sự không phải?”

“Không phải.” Toại Hồi nghiêm túc trả lời nói: “Tuy rằng giá trị tinh thần của tôi so với phần lớn lính gác thì hẹp hơn, dẫn đường phù hợp với tôi cũng rất ít, nhưng cũng có.”

“Vậy vì sao cậu không tìm bọn họ đến trấn an cậu mà cứ nhất định phải uống thuốc giảm đau tác dụng mạnh?”

“... Bởi vì không tiện.” Toại Hồi không muốn nhiều lời, nâng tay lên. “Mau uống thuốc đi.”

Theo lý thuyết thì đây là thân thể Toại Hồi, Toại Hồi muốn lăn lộn thế nào cũng được, thuốc giảm đau muốn uống quá liều cũng không vấn đề gì, nhưng mà... Ứng Trật lo lắng lỡ như chuyện ly kì hoán đổi linh hồn này có tác dụng trong thời gian vĩnh cửu, thân phận hai người không đổi lại được nữa thì làm sao bây giờ?

Hiện tại y không có đầu mối với chuyện ngoài ý muốn này, không biết nguyên nhân xảy ra hoán đổi linh hồn là gì, cũng không biết có thể đổi về được không, càng không biết đổi về thế nào.

Nếu thân thể rách nát tả tơi này từ nay về sau là của Ứng Trật y, thì y mới không thèm ngu ngốc như Toại Hồi đi làm chuyện uống rượu độc giải khát thế đâu.

Vào lúc Toại Hồi dùng khuôn mặt của y xuất hiện, Ứng Trật đã suy xét rồi, nếu Toại Hồi muốn thay thế thân phận y thì y phải làm sao bây giờ?

Y chắc chắn Toại Hồi không có năng lực để thay thế y, một người đến từ vùng đất xa xôi nghèo khó cuộc sống vất vả, không thể ngụy trang hoàn hảo thành thiên chi kiêu tử của gia đình quyền quý trong thủ đô.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù có thành công đi nữa, Ứng Trật cũng có thể sống sót yên ổn trong cái thân thể bệnh tật quấn thân này của Toại Hồi.

“”Không uống.” Y trầm giọng từ chối. “Chải vuốt lại thế giới tinh thần và gia cố hàng rào cho tôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Toại Hồi: Đại lang, tới giờ uống thuốc rồi.

Aveline Q (Editor): :>>> thay vì hình tượng cao quý của Thái Tử thì tui thấy một con vẹt lắm mồm. Tranh thủ giai đoạn đầu làm nóc nhà đi Thái Tử ơi, dăm ba hôm nữa lại đội vợ lên đầu ấy mà :>

(1) Rh-null: Là một trong những nhóm máu hiếm nhất trên thế giới, với chỉ khoảng 40 trường hợp được báo cáo trên toàn cầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »