Chương 7: Chuyện xấu (H)

"Tên khốn?"

Trình Viễn Tranh không hề tức giận với cái tên Kiều An Hảo vừa đặt cho mình, nụ cười trên môi có chút ngả ngớn nói: "Vậy tôi phải làm chuyện cho xứng với cái tên này rồi."

Dứt câu bàn tay anh ta ôm trọn bầu ngực sữa của Kiều An Hảo, cách hai lớp áo cuồng bạo nắn bóp, mà tay còn lại cũng không chịu nghỉ ngơi vén chân váy bút chì lên cao luồn vào trong qυầи ɭóŧ xâm nhập vào nơi tư mật.

Kiều An Hảo kinh hãi cố đẩy người đàn ông không ngừng tham luyến thân thể mình ra, Trình Viễn Tranh anh ta điên rồi, ở nơi làm việc mà anh ta cũng dám làm ra chuyện đồϊ ҍạϊ này.

"Trình Viễn Tranh vì sao lại phải ép tôi tới mức này." Trước mắt động tác cởi thắt lưng vội vàng của Trình Viễn Tranh đang diễn ra, đôi mắt Kiều An Hảo mọng nước đau khổ thều thào.

Vì tiền lại vì tiền mà thân thể này của cô dơ bẩn hết lần này tới lần khác? Cô đã gieo nghiệp gì để phải gánh chịu nhục nhã thế này?

Cạp quần Trình Viễn Tranh dần dần rời khỏi hông, để lộ ra con cự long khổng lồ nóng rực.

Nghe giọng điệu đau khổ chất vấn của Kiều An Hảo, anh ta đẩy hông đem nam căn kề sát nơi tư mật, để cô triệt để cảm nhận được sự tồn tại của nó.

"Sao lại là ép? Tôi đang cho cô biết thế nào mới là sướиɠ cực hạn."

Kiều An Hảo mím môi, biết hôm nay chẳng thoát được anh ta, có chăng càng phản kháng càng khơi dậy con mãnh thú bên trong anh ta, thà cứ buông xuôi cho xong.

"Làm thì làm nhanh nên."

Cánh môi mỏng vểnh lên, Trình Viễn Tranh cúi đầu nhìn nam căn dính đầy mật dịch chế giễu:

"Cái miệng trên cô không thật thà rồi, không như nó ngọt ngào tiết dịch lấy lòng tôi."

Kiều An Hảo tức giận lại không thể phản bác được, đúng là cô rất ghét Trình Viễn Tranh nhưng lại không thể khống chế bản thân sinh ra du͙© vọиɠ.

Trình Viễn Tranh nghiêng đầu vừa ngậm vành tai Kiều An Hảo vừa nói: "Cô cứ thẳng thắn thừa nhận muốn tôi thì đã sao? Ở đây đâu có người khác."

Trước kia Kiều An Hảo không biết Trình Viễn Tranh lại lắm lời như vậy, giá như điếc luôn được thì tốt đỡ phải nghe anh ta càm ràm.

Nhận thái thái độ Kiều An Hảo dành cho mình, Trình Viễn Tranh bật cười thành tiếng, giọng khàn đặt thổi hơi:

"Không thích nghe, vậy thì làm nhé!"

Lời nói đi kèm hành động, Trình Viễn Tranh tách một chân Kiều An Hảo nâng lên cao, đem nam căn bành trướng đi thâm nhập vào hang động ẩm ướt.

Lập tức nam căn bị những vách tường thịt co thắt hút chặt, Trình Viễn Tranh hít vào một hơi lạnh khống khoái xen lẫn đau đớn vỗ lên mông Kiều An Hảo: "Thả lỏng."

Kiều An Hảo ý loạn tình mê, anh ta khó chịu cô cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, cố gắng điều chỉnh trạng thái thả lỏng cơ thể.

Nhờ có sự phối hợp của cô, lúc này nam căn giống như vũ bão thẳng tiến xâm nhập, tiếng thở cùng tư vị hoan ái ngập tràn khắp phòng làm việc.

"Ngoan." Trình Viễn Tranh vui sướиɠ hôn lên môi Kiều An Hảo.

Đằng sau cánh cửa nơi hai người quấn quýt tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Kiều An Hảo hoảng hốt cắn chặt môi ngăn không cho tiếng rêи ɾỉ phát ra ngoài.

"Cốc...cốc."

Trong khi lo lắng của Kiều An Hảo vẫn còn đó, thanh âm gõ cửa đột ngột vang lên.

"Trình Viễn Tranh dừng lại." Kiều An Hảo đập tay lên vai Trình Viễn Tranh nhắc nhở anh ta.

Trình Viễn Tranh vươn đầu lưỡi liếʍ láp chiếc cổ mảnh khảnh, nam căn mạnh mẽ xâm nhập ra vào chẳng quan tâm nói: "Sợ gì chứ? Không có sự cho phép của tôi ai dám tự ý đi vào."

Dẫu vậy Kiều An Hảo vẫn chẳng yên lòng, nhỡ bị bắt gặp thì sao? Cô làm gì còn mặt mũi ra ngoài nữa?