Triển Mộ Nham đi ngay phía sau chiếc xe thể thao màu đỏ kia, sắc mặt anh cực kỳ khó coi.
Tịch Lương Yên rõ ràng đã nhìn thấy anh, thế mà còn lên xe của một người đàn ông khác! Nếu như anh nhớ không lầm, thì biển số xe kia, hẳn là xe Liên Thiếu.
Bọn họ có quan hệ gì?
Chếc xe thể thao kia vượt đèn đỏ, biến mất tại góc rẽ, Triển Mộ Nham nóng nảy đập lên tay lái, thất bại nhìn chiếc xe kia biến mất ngay trong tầm mắt của mình.
Tâm trạng Triển Mộ Nham rất tồi tệ!
Giống như tình huống hỏng bét tối nay vậy!
*
Cắt đuôi được chiếc xe đi theo phía sau, Liên Thiếu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Không ngờ kỹ thuật lái xe của Triển Mộ Nham cũng không phải dạng vừa! Vậy mà có thể đuổi theo anh ta xa như vậy. Nếu như không nhờ đèn đỏ, thì Liên Thiếu một người xuất thân là tay đua xe chuyên nghiệp cũng không nắm chắc có thể cắt đuôi Triển Mộ Nham nhanh như vậy.
"Ầy, cô lau tóc đi. Ướt nhẹp, nhìn rất đáng thương ah."
Mắt Lương Yên tối sầm lại, khăn mặt Liên Thiếu ném qua trực tiếp trùm lên đầu cô luôn.
Khăn mặt mang một mùi cỏ xanh thơm mát. Lương Yên lấy xuống, lau tóc, trong lòng còn cảm kích liếc Liên Thiếu một cái nói "Cảm ơn."
"Tiện tay thôi mà." Liên Thiếu xem thường nhún nhún vai "Nếu không phải nhận ra cô, tôi cũng sẽ không dừng xe. Sao thế? Lại giận dỗi với sếp cô ah?"
Giận dỗi?
Cô làm gì có tư cách để giận dỗi với Triển Mộ Nham chứ?
Lương Yên lắc đầu, trả lời ngắn gọn: "Không phải."
Liên Thiếu nhìn qua khuôn mặt nhỏ bị thương của Tịch Lương Yên, nghĩ đến bộ dáng lần trước cô bị một cô gái khác bắt nạt, ánh mắt phát ra một tia sáng.
Cô gái ngu xuẩn này, làm sao bộ dạng lúc nào cũng như bị người khác bắt nạt vậy chứ, giả bộ để làm cho người khác đau lòng sao?
Liên Thiếu âm thầm thở dài một tiếng, cởϊ áσ khoác trên người ra, ném qua cho Tịch Lương Yên.
"Cô mặc vào tạm đi."
Hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay, trong hơi thở còn có mùi cỏ xanh kia. Lương Yên giật mình lo lắng nhìn qua Liên Thiếu, đẩy áo khoác trở về, nói nhỏ: "Tôi không lạnh. Anh cứ mặc đi!"
Liên Thiếu liếc Tịch Lương Yên một cái, rồi chỉ chỉ vào môi của mình "Đừng giả bộ, môi cô đông cứng rồi kìa. Nhanh mặc vào đi!"
Liên Thiếu kiên trì, Lương Yên cũng không từ chối nữa. Ngoan ngoãn đem áo khoác mặc vào.
Ấm áp cuốn tới, thế nhưng giờ phút này, ấm áp hơn nữa, cũng không thể làm ấm được lòng của cô...
*
Lo lắng Tịch Lương Yên mặc quần áo ướt sẽ bị cảm mạo, cho nên Liên Thiếu cũng không dám lái xe đi quá xa, cũng may khách sạn của anh ta cách chỗ này cũng không xa.
Lúc xe đến khách sạn, Lương Yên đã nhắm hai mắt lại, an tĩnh tựa vào cửa xe ngủ thϊếp đi.
Dù vậy, cũng có thể thấy được trên mi mắt cô còn treo vệt nước mắt.
Óng ánh long lanh, làm cho người ta nhịn không được mà yêu thương.
Liên Thiếu nhìn Tịch Lương Yên, có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu. Do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay đẩy Lương Yên "Ha ha, tỉnh tỉnh."
Lương Yên vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút, nên Liên Thiếu vừa đẩy, cô lập tức tỉnh ngay. Mông lung mở mắt ra, nhìn khách sạn.
Dưới ánh đèn, khách sạn sáng lấp lóe. Bên kia, Liên Thiếu đã đẩy cửa xe ra xuống dưới, đem chìa khoá tiện tay vứt cho nhân viên, dẫn đầu đi vào đại sảnh.
Nhìn qua bóng lưng tiêu sái kia, Lương Yên có chút run sợ.
Ngơ ngơ ngác ngác chạy đến, ngơ ngơ ngác ngác gặp gỡ Liên Thiếu. Dường như hai lần cô chật vật nhất, đều gặp anh ta.