“A…đau quá…” anh ta đau đớn kêu lên, lùi về sau một bước, buông lỏng Lương Yên ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô, tức giận nói: “Ngu ngốc! Cô có biết hôn môi hay không!”
“khốn nạn! Anh cho rằng ai anh cũng có thể tùy tiện hôn được ư?” Lương Yên nhất thời không quan tâm đến hình tượng, cãi nhau cùng anh ta, cô giống như một con nhím con bảo vệ chủ quyền, liều mạng lau môi.
Vành mắt đỏ lên.
Vì cái gì người kia có thể đứng ngoài nhìn cô bị bắt nạt? rõ ràng anh chỉ cần nói một câu, những chuyện này đã không xảy ra.
Là bởi vì Lê Man Thanh ở bên cạnh anh, anh sợ bị hiểu nhầm? hay là anh căn bản khinh thường đi cứu cô.
“Nơi này có người phụ nữ nào mà tôi không thể tùy tiện hôn? Đêm nay là bữa tiệc trao đổi bạn gái! Phụ nữ ở đây chỉ để dùng trao đổi.” Liên Thiếu còn đang tức giận, trừng mắt nhìn Lương Yên, hoàn toàn không có dáng vẻ nhận sai.
Người phụ nữ này cắn cũng không nhẹ! Hai tháng này chỉ sợ anh ta không có cách nào hôn môi với phụ nữ.
“Các anh vô sỉ,” Lương Yên giận giữ nói.
“Hừ, người cao thượng như cô sao lại đến đây? Loại bữa tiệc vô sỉ như vậy không phải cô cũng đang tham gia đó sao? Còn ăn mặc sεメy như thế!” Liên Thiếu cũng không chịu thua kém.
Bỗng nhiên, sắc mặt Lương Yên tái đi, thật lâu cũng không hề phản bác lời anh ta nói, cả người giống như bị đả kích.
Anh ta giống như đoán ra được điều gì, cười xấu xa: “Cô gái, có phải cô ngu ngốc đến mức lên nhầm thuyền giặc, đến bây giờ mới biết?”
Cả người Lương Yên run lên, nước mắt không ngừng rơi xuống sàn nhà.
Thì ra đây là bữa tiệc trao đổi bạn gái.
Khó trách anh phí công chuẩn bị bộ lễ phục này cho cô.
Khó trách anh để cô tới trước mặt mọi người, sau đó Lê Man Thanh mới xuất hiện….
Đơn giản, cô chỉ là một loại hàng hóa giá rẻ, có thể đem ra trao đổi.
A, anh thật đúng là quá phí tâm rồi…
Cả người cô lạnh buốt giống như rơi vào hầm băng, khiến cô không khỏi rùng mình.
Vốn dĩ Liên Thiếu muốn châm chọc Lương Yên một vài câu, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy nước mắt của cô, khiến cả người anh ta sững sờ. Hứ, phụ nữ đúng là một khóc hai nháo! Thật là loại động vật phiền phức.
Anh ta đưa tay ra muốn lau nước mắt cho cô.
Nhưng Lương Yên lại né tránh, muốn đi về phía Triển Mộ Nham.
Liên Thiếu lại không nói gì, hung hăng giữ lấy mặt cô, kéo miếng vải trên đàn dương cầm hung hăng lau lên mặt cô.
“Phụ nữ khóc đúng là phiền nhất, người khác còn tưởng tôi làm cô khóc.”
Nước mắt càng lau càng chảy ra nhiều, Lương Yên muốn đi chất vấn Triển Mộ Nham nhưng lúc này, anh cũng đi đến đây.
Lê Man Thanh bất động thanh sắc đi theo anh, vô thức giữ chặt tay anh giống như biểu thị công khai quyền sở hữu.
Thân ảnh cao lớn đứng trước mặt Lương Yên.
Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi sưng đỏ của cô.
Còn không đợi Lương Yên lên tiếng, Liên Thiếu đã thân sĩ giữ bả vai Lương Yên, lên tiếng: “tổng giám đốc Triệu, hạng mục hợp tác lần này, chúng ta cứ quyết định như vậy đi! Nhưng đêm nay, cô nhóc này phải thuộc về tôi!”
Lương Yên vốn định lớn tiếng phản bác, cô không phải đồ vật, cô không thuộc về bất kỳ ai, bọn họ không có tư cách sắp đặt cô.
Nhưng giờ phút này.
Cô lại im lặng, đôi mắt rưng rưng cố chấp nhìn Triển Mộ Nham.
Cô đang chờ đợi cái gì? Cô đã quá rõ ràng.