Chương 11: Nhục nhã

“Để cho cô ấy đi vào!” giọng nói nhàn nhạt, cắt ngang lời quản gia nói. Triển Mộ Nham đóng lại laptop, thân thể cao lớn của anh khẽ nghiêng người, đứng dậy: “Ngược lại tôi muốn nhìn xem người phụ nữ kia còn có mặt mũi nào để đi vào nhà họ Triển của chúng ta!”

“Vâng.” Quản gia lên tiếng, nhanh chóng xoay người đón tiếp khách.



Lương Yên được quản gia dẫn vào trong nhà, khi nhìn thấy thân ảnh trên sofa, cô cảm thấy hơi sửng sốt nhưng rất nhanh liền thay thế bằng vẻ mặt tươi cười, lễ phép chào hỏi: “Chào anh.”

Triển Mộ Nham ngẩng đầu lên đánh giá Tịch Lương Yên vài lần.

Khó trách anh trai sẽ yêu người phụ nữ này! Tuy anh rất chán ghét cô nhưng cũng không thể không thừa nhận, người phụ nữ này thật đúng là rung động lòng người, một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê Nhật Bản, dưới chân váy, lộ ra đôi chân trắng nõn, mảnh khảnh, eo nhỏ nhắn, dáng người của cô đủ để khiến cho đàn ông điên cuồng vì cô, cô và anh đã quen biết nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên mà anh cẩn thận nhìn cô.

“Có việc?” Cuối cùng Triển Mộ Nham cũng lên tiếng, lạnh nhạt nói ra hai chữ, cũng không khách khí mời cô ngồi xuống.

Trong ánh mắt soi mói của anh, tâm Lương Yên như trùng xuống, cô ngẩng cao đầu lộ ra cái cổ ưu nhã như thiên nga: “Tôi muốn tìm bác Triển và…….Mộ Khoa.”

“Hừ…” Triển Mộ Nham cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Cô có tư cách gì để tìm bọn họ? Bọn họ không có tốt tính như tôi, tốn thời gian để gặp một người không biết xấu hổ, lả lơi ong bướm!”

Không biết xấu hổ! lả lơi ong bướm!

Bốn chữ này như một con dao sắc đâm vào tim cô, Tịch Lương Yên hít sâu một hơi, nắm chặt tay, cô cố gắng cười, bộ dạng quật cường: “Lần này tôi muốn đến nhà họ Triển để nói câu xin lỗi, cho dù các người có trách tôi như nào tôi cũng chấp nhận nhưng nhị thiếu gia, anh có tư cách gì để chỉ trích tôi, lời chỉ trích của anh, tôi không tiếp nhận.”

Sự kiên cường trong đôi mắt cô khiến cho Triển Mộ Nham cảm thấy sững sờ, nhưng rất nhanh, trong lòng anh bùng phát lửa giận, bước gần đến chỗ Lương Yên.

“Xin lỗi? Cô sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ cần xin lỗi là có thể xóa bỏ đi những thương tổn to lớn mà cô đã gây ra cho Triển gia, cho anh trai tôi ư!” Triển Mộ Nham giữ chặt cằm dưới của Lương Yên. Lạnh lùng chất vấn.

Nếu như không phải do cô phản bội, sao anh trai có thể sống chết không rõ.

“ Mộ Nham, anh làm đau tôi….” Lương Yên ủy khuất nói, hai chữ “ Mộ Nham” khiến cho Triển Mộ Nham sững sờ, đáng chết! Ai cho phép cô gọi anh một cách thân mật như vậy? Hơn nữa lại còn êm tai như thế.

Tóc của cô rất mềm, mùi hương trên tóc cô lượn lờ trên chóp mũi anh, khiến cho anh cảm thấy quen thuộc.

Hừ, đúng là điên rồi mới cảm thấy quen thuộc! Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau như thế!

Triển Mộ Nham càng gia tăng lực đạo trên tay: “Tịch Lương Yên, ai cho phép cô gọi tôi như vậy? Tốt nhất cô nên quản chính mình, đừng vọng tưởng câu dẫn ai!”

Bởi vì tiếng gọi “ Mộ Nham” này của cô rất giống tiếng tình nhân nỉ non, khiến anh không thể không hiểu sai!

Lại một tội danh khiến Lương Yên hết đường chối cãi. Từng câu từng chữ của anh giống như một hòn đá đè nặng lên người cô, khiến cô cảm thấy khó chịu nhưng không thể khóc.

Chuyện đã đến nước này, cô không muốn phản bác gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi biết, mong Nhị thiếu gia giơ cao đánh khẽ thả tôi ra, nếu như tất cả mọi người đã không ở đây, không bằng khi khác tôi lại đến.”

Triển Mộ Nham buông tay giữ cằm cô ra, trên đó đã có vết tím xanh.

Anh ra tay thật đúng là không nhẹ! Lương Yên chỉ cười gượng một tiếng: “Hẹn gặp lại!”