Chương 46: Treo đầu dê bán thịt chó

Nói xong, vẻ mặt bà ta khổ sở vỗ vỗ l*иg ngực mình.

“Mẹ kế khó làm mà, quản chặt quá sợ Trăn Trăn cảm thấy dì có dụng tâm xấu, không quan tâm thì lại sợ nó học cái xấu, nhưng rốt cuộc cũng là con gái dì, dì không hy vọng nó bị đàn ông xấu mê hoặc, phải biết rằng, Trăn Trăn nhà chúng tôi chính là có hôn ước!”

Bà ta vô cùng nhấn mạnh mấy chữ có hôn ước, như vậy lát nữa có thể làm nổi bật Thương Trăn phóng đãng như thế nào.

Lâm Văn Phong vốn dĩ muốn từ chối, nhưng người trong phòng khách đều không chê việc lớn!

“Được được! Cháu cũng không biết bác sĩ tâm lý chữa trị cho bệnh nhân như thế nào!”

Một cô gái cười nói, nhưng ác ý

trong mắt cô ta làm thế nào cũng không thể che giấu được, chỉ mong mau phát video theo dõi ra ngoài!

“Được rồi, nhìn xem trước, không nên hiểu lầm người nhà!”

Lâm Tuyết Hàm có được sự “ủng hộ”, đang chuẩn bị mở ti vi, mà Thương Bách Tề nghe thấy thanh âm Lâm Tuyết Hàm, mở cửa đi ra, vừa thấy đúng thật là bà ta, ông không khỏi phẫn nộ nói!

“Cô về đây làm cái gì!”

Bởi vì ở đây có nhiều người, Thương Bách Tề rất ngại quát mắng, nhưng da mặt Lâm Tuyết Hàm rất dày, ánh mắt bà ta sáng ngời khi nhìn thấy Thương Bách Tề, vội vàng kéo ông đến phòng khách, lớn tiếng nói.

“Em quay về là có nguyên nhân, em phát hiện hình như Trăn Trăn thích bác sĩ Lê.”

Thương Bách Tề hơi choáng, Trăn Trăn và bác sĩ Lê? Sao có thể? Bọn họ mới vừa gặp mặt còn suýt chút nữa là đánh nhau!

Lâm Tuyết Hàm thấy Thương Bách Tề nghi ngờ, lại nói, một bên đem ấn mở video theo dõi, động tác rất nhanh, sợ sau khi Thương Bách Tề tỉnh táo lại thì sẽ ngăn cản.

Trong phòng khách, màn hình chiếm một phần lớn trên tường nhảy tới kênh theo dõi, một folder màu đen xuất hiện, chỉ cần click mở, là có thể nhìn thấy được tình hình bên trong phòng Thương Trăn lúc này.

Lâm Văn Phong thấy Thương Bách Tề bị làm cho mơ hồ, đột nhiên hô to một tiếng, “Dì! Thật sự dì phải phát máy quay trước mặt nhiều người như vậy ư? Đây là xâm phạm không gian riêng tư của Thương Trăn!”

Lúc này Thương Bách Tề mới phát hiện trên TV như là phát hình ảnh theo dõi, ông cả kinh, theo bản năng giữ Lâm Tuyết Hàm lại!

“Cô định làm gì? Chẳng lẽ cô gắn máy quay trong phòng Trăn Trăn?! Cô đưa điều khiển cho tôi!”

Lâm Tuyết Hàm thầm hận vì Lâm Văn Phong phá rối, đây cũng không phải là nhà họ Lâm gia! Nó muốn lo chuyện bao đồng ư?!

Lâm Tuyết Hàm một bên trốn tránh, một bên nhanh nhảu nói.

“Ông xã! Em cũng là vì muốn tốt cho Trăn Trăn mà! Chẳng lẽ anh không muốn nhìn xem cái bác sĩ Lê kia chữa bênh cho Trăn Trăn như thế nào sao? Trăn Trăn tuổi còn nhỏ, em sợ nó lầm đường lạc lối thôi mà!”

Bà ta nói giống như có chút đạo lý, nhưng cũng không thể phát máy quay trước mặt nhiều người như vậy!

Cho nên sắc mặt Thương Bách Tề càng thêm đáng sợ!

“Đưa tôi! Lâm Tuyết Hàm, rốt cuộc cô muốn làm cái gì!”

Mắt thấy điều khiển sẽ bị Thương Bách Tề cướp được, Lâm Tuyết Hàm hung hăng ấn nút mở máy quay trước một bước.

Bà ta muốn làm cái gì ư? Bà ta muốn Thương Trăn đi chết đi! Muốn thanh danh của cô mất sạch, hai bàn tay trắng!

Trên hình TV lớn lập tức hiện lên hình ảnh, mọi người không tự chủ được tới xem, vẻ mặt Lâm Tuyết Hàm càng chờ mong, chờ xem Thương Trăn xấu mặt!

Nhưng mà sau ấn nút mở, trong phòng một người cũng không có! Sắc mặt của Lâm Tuyết Hàm liền cứng lại, sao có thể? không phải Thanh Thanh nói rằng đã thu phục được rồi sao?

Những người xung quanh vốn chuẩn bị xem kịch

lộ ra biểu tình khó hiểu, làm cái gì đấy, bọn họ còn tưởng rằng có phát sóng trực tiếp để xem đấy!

“Sao lại thế này, không phải mọi người nói không có ai xuống dưới sao?” Lâm Tuyết Hàm hỏi mọi người ở đây.

Lúc này, Lâm Văn Phong thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy anh suýt chút nữa đoạt lấy điều khiển từ Lâm Tuyết Hàm, cũng may không có việc gì.

Sau khi Thương Bách Tề lấy lại tinh thần, nổi giận mắng, “Lâm Tuyết Hàm! Cô điên rồi sao? Ai cho cô đặt cameras ẩn trong phòng của Trăn Trăn? Nó là con gái của tôi chứ không phải là phạm nhân?!”

Lâm Tuyết Hàm đơ người, đột nhiên, linh cảm chợt lóe lên, “Không ở trong phòng vậy thì khẳng định là ở phòng tắm, tôi lập chuyển tới máy quay trong phòng tắm.”

Lúc này, sắc mặt Lâm Văn Phong trầm xuống, “Dì có ý gì, Trăn Trăn cùng cái bác sĩ kia sẽ cùng ở trong phòng tắm? Tiếp đó dì cũng đặt máy theo dõi trong phòng tắm? Dì, dì có biết dì đang làm cái gì không? Tự mình theo dõi người khác là phạm pháp!”

Tay cầm điều khiển của Lâm Tuyết Hàm run run một chút, bà ta sợ nhất đứa cháu trai này có sắc mặt trầm tĩnh nói chuyện, nhưng tên đã lên dây cung không thể không bắn, bà ta ưỡn ngực sắc mặt đanh lại nói.

“Dì là mẹ nó! Thương Trăn có bệnh, chỉ vì dì sợ lúc nó ở một mình làm ra chuyện điên rồi mà thôi, đó cũng phạm pháp sao?”

“Phạm pháp! Đưa điều khiển cho cháu!” Lâm Văn Phong nói, vươn tay về phía Lâm Tuyết Hàm.

Thương Bách Tề sẽ bởi vì có nhiều người nên không muốn ầm ĩ với Lâm Tuyết Hàm, sắc mặt lạnh lùng cứng rắn nói, “Đưa điều khiển cho tôi! Sau đó lập tức gọi người đi gỡ bỏ cameras đi! Rốt cuộc cô có biết cô đang làm cái chuyện vô liêm sỉ gì hay không? Ngươi hồ đồ rồi sao?!”

Mười mấy thiếu nam thiếu nữ trong phòng khách có vẻ mặt khác nhau, rốt cuộc gia đình này đang làm cái quỷ gì.

Lúc này, bạn tốt của Thương Thanh Thanh, Triệu Quốc Nhân đột nhiên nói, “Chờ đã, hình như trong TV có tiếng động……”

Cô ta không nói mọi người còn không có chú ý, vừa nói, phòng khách an tĩnh lại, đúng thật là nghe thấy được video truyền ra một ít thanh âm nhỏ vụn, tập trung nghe, thế mà lại là thanh âm mà khi nam nữ làm ra chuyện đó mới có thể phát ra được! Trong nháy mắt, sắc mặt Thương Bách Tề thay đổi rõ rệt!

Lâm Tuyết Hàm lập tức tìm được chỗ để mồm phát tiết! Bà mừng như điên nhưng làm ra vẻ vô cùng đau đớn.

“Không ngờ rằng đó lại là thật! Bọn họ lại thật sự ở trong phòng tắm…… Trăn Trăn mới 18 tuổi, nó lại có thể cùng một bác sĩ ba mươi mấy tuổi quấn lấy nhau!”

Mọi người đều có sắc mặt khác nhau, có cô gái giương giọng nói, “Tôi đã nói sao chị ta lại không xuống dưới chơi chứ, hóa ra là còn có ‘ bạn trai ’ trong phòng nha!”

“Đúng là không biết xấu hổ, lại dám làm loạn ở nhà!” Có người nhỏ giọng nói.

“Ba mươi mấy tuổi à, Thương Trăn thật đúng là có khẩu vị nặng, đói bụng ăn quàng!”

“Không thể nào!” Sắc mặt Thương Bách Tề xanh mét, “Sao biết được là Trăn Trăn! Đừng có nói hươu nói vượn! Mau đem điều khiển cho tôi!”

Nói xong, ông cướp lấy điều khiển từ Lâm Tuyết Hàm bất kể trường nào.

Mọi người vội vàng lui xuống, còn dùng ánh mắt quỷ dị liếc về phía lầu hai, ở trong phòng của Thương Trăn, không phải Thương Trăn thì còn có thể là ai?

Lâm Văn Phong nhìn một trận khôi hài, lại không cách nào nhúng tay vào, anh hoàn toàn không tin Thương Trăn sẽ làm ra loại chuyện này, trong phòng tắm kia nhất định là một người khác.

Khó trách Thương Trăn lại muốn dọn ra ngoài ở, trong phòng lẫn phòng tắm đều gắn camera, cái gia đình này còn có thể ngu ngốc hơn sao?

Thấy Thương Bách Tề cướp lấy, Lâm Tuyết Hàm biết điều khiển tới tay ông, nhất định ông sẽ không để việc xấu trong nhà lan ra ngoài, nhưng mà hôm nay bà ta nhất định phải khiến cho thanh danh của tiểu tiện nhân Thương Trăn này bị hủy hoại triệt để!

Cho nên bà ta giả vờ đưa điều khiển cho Thương Bách Tề, lại “lỡ tay” ấn nút, nhất thời, thanh âm ái muội trong TV có thể nghe được rõ ràng!

Thương Bách Tề nhìn lên màn hình một cái liền sợ ngây người, Lâm Tuyết Hàm thì cố ý hô to một tiếng, điều khiển

trong tay thuận thế rơi xuống mặt đất!

Mấy đứa con gái trong phòng khách khẽ thở nhẹ môt tiếng, kinh hoảng trốn sau lưng mấy đứa con trai.

“Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ! Còn không mau tắt đi!”

Lâm Văn Phong vốn phải nên đi nhặt điều khiển, nhưng một màn trong TV làm anh khó có thể tin, như bị sét đánh! Chuyện này không thể nào! Sao có thể chứ?

Chỉ thấy dưới ánh đèn sáng trưng, một người đàn ông ôm lấy một cô gái, máy quay ở phía sau lưng bọn họ, chỉ có thể ghi lại được bóng dáng của người đàn ông và cẳng chân mảnh khảnh của cô gái, động tác cởϊ qυầи của người đàn ông rất nhanh, ai cũng đều biết bọn họ đang làm gì.

Đây là tư thế đứng, xâm nhập vào từ phía sau lưng, khiến mọi người không xem được mặt bọn họ, nhưng từ tiếng kêu vui sướиɠ từ đôi nam nữ này không khó để nhìn ra, bọn họ đã tập trung như thế nào, nhiều đến mức không thể kiểm soát!