Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 2-2: Trở lại thời gian xảy ra cơn ác mộng 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi mắt đỏ bừng nhìn xuyên qua khe lá, nhìn về phía biệt thự chính đèn đuốc sáng trưng.

Khác rồi, chỉ cần đi vào, đời này sẽ khác rồi!

Trong mưa to, biệt thự chính chiếm 5000 mét tràn đầy khí thế.

Trong đại sảnh xanh vàng rực rỡ, yến tiệc đã gần kết thúc.

Không có nhiều người tới lắm, nhưng đều là nhân vật đứng đầu mỗi giới, có thể nói là rồng phượng tập hợp.

Mà nhà họ Thương có thể tới, vẫn là nể mặt hai nhà định thông gia.

Cho nên Thương Bách Tề ở trong đây rất khó xử, ước gì có thể nhanh kết thúc trở về, trái lại con gái của vợ hai ông tính tình khéo léo, cho dù là ở nơi nào đều có thể giao tiếp tốt.

Lúc này, cửa phịch một tiếng bị đá văng ra!

Động tác của mọi người dừng lại, đều kinh ngạc nhìn về phía cửa, trong đám người, Thương Bách Tề không nhịn được kêu lên một tiếng, “Trăn Trăn?”

Không phải là con gái ông uống say đang nghỉ ngơi sao?

Làm sao lại khiến mình chật vật như vậy?

Sấm sét nổ tung sau lưng cô!

Toàn thân Thương Trăn đầy bùn đất và vết thương xuất hiện ở cửa đại sảnh, tóc ướt chân trần, giống như lệ quỷ bò từ trong mưa ra!

Nếu là trước đây, chỉ sợ cô sẽ không nguyện để người nhà họ Phong nhìn thấy cô chật vật như vậy, nhưng mà bây giờ...

Vẻ mặt bảo vệ khó xử đứng bên cạnh, bọn họ vốn định ngăn cản, nhưng Thương Trăn lấy nhẫn chỉ có nữ chủ nhân nhà họ Phong mới có ra, cố gắng xông vào khiến bọn họ không dám ngăn cản.

Đôi mắt Thương Trăn như có điện, nhanh chóng đảo qua, cuối cùng khi nhìn về phía Thương Thanh Thanh, đồng tử co rụt lại!

Vào thời khắc đó, huyết dịch toàn thân cô như bắt đầu sôi trào!

Thương Thanh Thanh bị cô nhìn run lên!

Chị gái phế vật của cô ta có ánh mắt đáng sợ như vậy từ khi nào thế?

Còn nữa, Hứa Triết và Chu Diệu Văn đang làm cái quái gì thế! Phụ nữ dâng tới tận cửa, vậy mà để chạy mất sao?

Cô ta âm thầm gọi điện cho Hứa Triết, sau đó vẻ mặt kinh ngạc chạy tới.

“Chị! Không phải là chị ở tầng hai biệt thự nghỉ ngơi sao? Sao lại biến thành chật vật như vậy? Chẳng lẽ có người làm gì chị sao?”

Cô ta vừa mở miệng liền hắt chậu nước bẩn, còn cố ý nói to khiến mọi người chú ý.

Tân khách vốn không nghĩ như vậy, nhưng nghe lời Thương Thanh Thanh nói, lập tức nhìn cô với vẻ thành kiến, hơn nữa lúc này mặt Thương Trăn đỏ ửng không bình thường, quần áo trên người thì mặc xiêu vẹo, không phải rất giống bị người ta cưỡng bức sao?

Bỗng nhiên có người kêu nhỏ một tiếng!

Nếu nhớ không nhầm, cô là vị hôn thê của anh Phong đúng không!

Ở yến tiệc nhà họ Phong, là vị hôn thê của anh Phong, vậy mà biến mình thành bộ dạng như vậy, đúng là thú vị.

Lần này, tất cả mọi người bắt đầu cử động, nhìn Thương Trăn xì xào bàn tán.

Thấy mọi người kinh ngạc vây quanh tới, Thương Thanh Thanh giống như sốt ruột, giải thích thay cô.

“Chị, không phải chị rất mạnh sao? Mấy bảo vệ bình thường cũng không phải là đối thủ của chị, chị không chật vật như vậy mới phải?”

Những lời này của cô ta khiến mọi người hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt mọi người nhìn Thương Thanh Thanh càng thêm ác ý, không phải bị ép, chẳng lẽ chủ động dã chiến với người ta?

Nghe thấy tiếng bàn tán nhiều hơn, Thương Thanh Thanh sốt ruột tới mức mặt đỏ bừng, những lời sau đó còn nói rõ to.

“Ai da! Tóm lại là chị đừng sợ! Bác Phong sẽ lấy lại công đạo cho chị!”

Thương Trăn thật sự bị hành động của cô ta thuyết phục, thủ đoạn này, chẳng trách cuối cùng cô chết thảm như vậy!

“Nói rõ ràng.” Thương Trăn khàn giọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta nói, “Chị đã làm gì, mà cần “lấy lại công đạo”?”

Những lời Thương Trăn nói khiến mọi người sửng sốt, tuy cô nhìn rất chật vật, nhưng phản ứng rất bình tĩnh yêu cầu em gái nói rõ, không nói những lời chỉ tốt ở bề ngoài mà nói người dẫn sai đường, thái độ rất kỳ lạ.

Trái lại “em gái” khóc sướt mướt kia, mới mở miệng đã hắt một chậu nước bẩn, xem ra có trò hay để coi rồi.

Câu trả lời của Thương Trăn khiến Thương Thanh Thanh khϊếp sợ, lập tức ấm ức nói.

“Chị! Em không có ý đó... Chị nhìn vết thương trên người chị, đừng cậy mạnh, đi nghỉ trước đi, ở đây có nhiều người như vậy, chị như vậy bác Phong nhìn thấy sẽ không vui đâu!”
« Chương TrướcChương Tiếp »