Lâm Văn Phong nhíu mày, vì sao Thương Trăn lại có dáng vẻ như đã sớm biết hung thủ là ai? Rốt cuộc là thật, hay là giả bộ?
Anh ta hoài nghi Thương Trăn có chứng hoang tưởng, đột nhiên, anh ta có chút hối hận vì đã ra ngoài với Thương Trăn.
“Được rồi, chính là chỗ này, dừng lại.”
Lâm Văn Phong theo bản năng đạp phanh, phát hiện nơi này lại chính là nhà của người chết… Cho dù Thương Trăn muốn lừa anh ta, cô sẽ không chuẩn bị đầy đủ như thế.
Thấy Thương Trăn bước xuống xe trước, Lâm Văn Phong trở nên nghiêm túc hơn, nhanh chóng cầm súng, lên đạn, đi theo sau cô.
Trên con phố cũ, hai người bọn họ đi trên đường vẫn có chút chật hẹp, hai bên đều là những người mua bán hàng rong, mặt đất ẩm ướt, trong không khí còn có mùi tanh của cá.
Lâm Văn Phong đã quen thuộc, anh ta không cảm thấy gì, nhưng biểu hiện của Thương Trăn lại khiến cho anh ta cảm thấy ngạc nhiên, giày cao gót màu trắng của cô đã sớm dính bẩn, cô giống như không phát hiện ra, hai mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước, giống như cô đã đi qua nơi này vô số lần.
Xung quanh có những ánh mắt dõi theo cô, nhưng cô không chút để ý, cho dù đây chỉ là một ngõ nhỏ ẩm ướt, nhưng khi cô bước đi vẫn mang đến cho người ta cảm giác giống như trong cung điện, khí chất xuất chúng, khó trách xung quanh có không ít tiếng ồn ào, người đi đường liên tiếp nhìn theo.
“Sao thế?”
Thấy Lâm Văn Phong không đi lên cùng, Thương Trăn ngạc nhiên quay đầu, đôi mắt sáng long lanh kia nhìn về phía người nào đều khiến cho hô hấp của người đó như dừng lại.
Lâm Văn Phong giật mình, sau đó lại một lần nữa đem cảm giác kỳ quái đó đè xuống, đi theo Thương Trăn lên lầu.
Nói đến người chết này, đó một dì hơn 40 tuổi, bởi vì tính tình không tốt, cho nên kết thù với rất nhiều người, nhất là với mấy người con, quan hệ giống như là với kẻ thù vậy. Hơn nữa hiện trường vụ án được dọn dẹp rất sạch sẽ, cộng thêm không mất thứ gì, cho nên cảnh sát nhận định sơ bộ, đây là do người quen gây án, hơn nữa khả năng lớn là do báo thù.
Ban đầu, Lâm Văn Phong cho rằng Thương Trăn muốn đến trong nhà người chết, anh ta vừa muốn nói cho cô, nơi đó đã bị niêm phong, không ngờ, Thương Trăn chuyển hướng, đi đến một căn nhà nằm ở bên dưới nhà người chết một tầng.
Cô gõ cửa, động tác này của cô khiến cho Lâm Văn Phong rất kinh ngạc! Nếu bên trong là tội phạm gϊếŧ người, cô gõ cửa như thế, chẳng phải là bứt dây động rừng ư?
Không đợi anh ta nói gì, Thương Trăn cúi người cầm kẹp tóc làm gì đó, Lâm Văn Phong giật mình, vội vàng ngăn lại.
“Cô làm gì thế? Cô muốn tự ý xông vào nhà dân?” Anh ta nhìn Thương Trăn giống như đang nhìn tội phạm.
Ai ngờ, trong thời gian anh ta nói một câu, Thương Trăn đã mở được khóa.
Lâm Văn Phong mở to hai mắt ra nhìn, cô thật sự là cô cả nhà họ Thương, mà không phải là ăn trộm?
Nhìn thấy Thương Trăn đi vào, anh ta cắn răng vào theo, anh ta phát hiện, quả nhiên nơi này chỉ là nơi ở của một người độc thân bình thường, không biết rốt cuộc Thương Trăn phát bệnh thần kinh gì lại xông vào đây!
Thương Trăn nhìn xung quanh một lần, sau đó đẩy chiếc giá sách dựng sát tường xuống đất.
Tiếng động dữ dội khiến cho cuối cùng Lâm Văn Phong cũng biến sắc, anh ta không khỏi lớn tiếng nói: “Thương Trăn, cô nổi điên gì thế! Đây là nhà người khác!”
Anh ta còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, Thương Trăn lại xé lớp giấy dán tường, lộ ra một mặt tường vừa quét vôi.
“Nếu tôi nói đầu của thi thể ở chỗ này, anh tin không?”
Lâm Văn Phong nhíu mày: “Tôi cảm thấy cô cần một bác sĩ tâm lý, đi theo tôi.”
Sau khi nói xong, anh ta kéo tay của cô, sức lực của anh ta rất lớn, nhưng Thương Trăn vẫn có thể dễ dàng hất tay anh ta ra, đồng thời một đôi mắt đẹp nhìn xung quanh, cầm một chiếc búa nhỏ, đập lên trên mặt tường!
Một loạt động tác này, Thương Trăn làm rất nhanh, khiến cho Lâm Văn Phong không kịp trở tay.
“Cô điên rồi à? Cô không chỉ xâm nhập vào nhà dân một cách bất hợp pháp, còn phá hoại tài sản của người ta!”
Thế nhưng, câu nói sau đó của anh ta hoàn toàn bị chặn lại, bởi vì một nhát búa của Thương Trăn đập xuống, bức tường bị tróc ra mấy mảng, lộ ra một thứ bị quấn bằng màng bọc thực phẩm màu trắng.