Thấy Thương Trăn gật đầu, anh ta cười lạnh, trong lòng nghĩ thầm, cô bé này quả nhiên giống như dì nói, nói dối hết lần này đến lần khác!
“Không nói đến chuyện vì sao dì phải làm như thế, hai người kia có tiền như vậy, dì lấy thứ gì ra để thu mua bọn họ?”
Thương Trăn thở dài: “Dĩ nhiên là dì không làm được điều đó, nhưng nếu là em gái tốt của anh thì sao? Dùng tiền không được thì dùng sắc.”
“Cô đừng nói lung tung.”
Lâm Văn Phong đứng lên, nhíu mày, dáng vẻ hoàn toàn không tán đồng, nhìn chằm chằm Thương Trăn.
“Cô Thương, tôi biết cô có định kiến lớn với dì, dù sao trên thế giới này, không có mấy người chung sống hòa thuận với mẹ kế, nhưng Thanh Thanh mới 17 tuổi! Cô thân là chị gái của con bé, sao lại nói ra những lời như thế?”
Dùng sắc? Ý tứ của Thương Trăn chính là, Thanh Thanh còn nhỏ như thế, nhưng tâm tư ác độc, đã học xong loại chuyện bán thân thể để đạt được mục đích?
Thương Trăn mở to mắt nhìn anh ta, đối mặt với Lâm Văn Phong không vui, cô giống như đã sớm đoán được.
“Điều tôi nói có thật hay không, cảnh sát Lâm về tra hỏi một chút là rõ, dù sao, hai người kia ở ngay trong cục cảnh sát của anh, không phải ư?”
“Cô…” Lâm Văn Phong thế mà có chút chần chờ.
“Anh chần chờ, bởi vì trong tiềm thức anh đã tin, chỉ vì tình cảm với Thương Thanh Thanh, khiến cho anh phủ định lời tôi nói.
Không thể không nói, người có xuất thân trường quân đội như anh, trực giác vẫn rất chuẩn…”
Thương Trăn khẽ cười, rõ ràng là khen ngợi lại mang theo ý tứ trào phúng, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Lông mày của Lâm Văn Phong càng thêm nhíu chặt lại.
Một mặt, anh ta cảm thấy Thương Trăn sẽ không nói nhảm, một mặt, anh ta càng không nguyện ý tin tưởng Thương Thanh Thanh là loại người kia.
Anh ta dứt khoát không nói thêm gì nữa, quay người muốn rời đi.
“Khoan đã.” Thương Trăn nhẹ giọng giữ người lại.
Bước chân của Lâm Văn Phong không dừng lại, vốn dĩ anh ta có thành kiến với Thương Trăn, lúc này càng sẽ không nghe cô “Yêu ngôn hoặc chúng” (ngôn ngữ ma quỷ, mê hoặc lòng người).
Nhưng lúc này Thương Trăn cần dùng đến anh ta, sao có thể thả người đi một cách dễ dàng như vậy được.
“Cảnh sát Lâm, vụ án thi thể nữ không đầu vào tháng trước, đến bây giờ các anh vẫn còn chưa có manh mối ư?”
Thương Trăn đột nhiên nói ra những lời đó, cô vừa uống trà, vừa lộ ra tình thế bắt buộc, cười nói: “Tôi có manh mối, anh có muốn nghe hay không?”
Lâm Văn Phong bỗng nhiên dừng bước.
Một lúc sau, anh ta mới quay người lại, nhíu mày, dùng một loại giọng điệu lạnh lùng để nói: “Cô Thương, việc cung cấp manh mối giả, làm nhiễu loạn quá trình phá án sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Thương Trăn che miệng cười, đứng lên: “Nói miệng không bằng chứng, tôi dẫn anh đi một chuyến, chắc hẳn người chuyên nghiệp như cảnh sát Lâm sẽ không vì tình cảm cá nhân mà đẩy chứng cứ đưa đến tay ra ngoài nhỉ?”
Lần đầu tiên Lâm Văn Phong cảm thấy mình bị động như thế.
Nhất là khi Thương Trăn nói ra những lời kia, trong lúc nhất thời, anh ta thế mà không nghĩ ra đối sách gì, chỉ có thể đi theo sau.
Đây không phải vụ án trong tay anh ta, thế nhưng anh ta đột nhiên rất muốn biết rõ, cô cả nhà họ Thương này, rốt cuộc muốn làm gì!
Thời gian hai người trao đổi cũng không dài, chờ lúc Lâm Tuyết Hàm thoát khỏi sợ hãi, thay xong quần áo đi xuống lầu tiếp khách, người làm lại nói cho bà ta biết, cậu Lâm và cô cả cùng nhau đi ra ngoài.
Nghe thấy hai người kia đi cùng nhau, Lâm Tuyết Hàm hoảng sợ, vội vàng gọi điện cho Lâm Văn Phong, lại phát hiện ra Lâm Văn Phong thế mà tắt máy.
Trên xe, Lâm Văn Phong tức giận cướp lại điện thoại di động!
“Vì sao cô lại tắt điện thoại di động của tôi? Chúng tôi có quy định chờ lệnh suốt 24 giờ.”
Thương Trăn nửa thật nửa giả, nói: “Nơi chúng ta đến có dụng cụ đo lường tín hiệu, chỉ cần anh mang theo bất kỳ thứ gì có tín hiệu đến, hung thủ sẽ biết.”