Toàn bộ, đều bắt đầu từ tối nay.
Cô tuyệt đối không cho những kẻ thù này một chút cơ hội nào nữa.
Áp chế cảm xúc xao động ở ngực, Thương Trăn bình tĩnh nói.
“Được, con đi lấy một số thứ quan trọng về, sau này sẽ cố gắng ít tới đó một chút.”
Thương Bách Tề vừa nghe, cảm thấy đứa con gái này rất nghe lời, những lời sắc bén lúc trước nhất định là vì tối nay chịu hoảng sợ, vì thế vội vàng gật đầu.
Thương Thanh Thanh thấy thế, muốn nói đi cùng, nhưng Thương Trăn đã nói trước một bước.
“Cha, nơi đó là không gian riêng lúc con còn nhỏ, con muốn thu dọn một mình.”
Thương Bách Tề liếc mắt nhìn Thương Thanh Thanh một cái, nói với Thương Trăn, “Được, con đi đi, mọi người ở đây đợi con.”
Lúc này Thương Trăn mới thản nhiên xuống xe.
Bên ngoài đã tạnh mưa, nhưng khắp nơi đều ướt sũng, Thương Trăn đi từng bước tới phía sau rừng trúc, bỗng nhiên có cảm xúc xa quê mới về.
Nhà họ Thương là thế gia y hương, ông bà nội cô đều là người rất có bản lĩnh, nhưng vì sinh cha cô là con một, quá cưng chiều, cuối cùng dưỡng ông thành yếu kém lại cố chấp, đợi phát hiện ra thì muộn rồi.
Cha ông nội từng là ngự y trong cung, lên cao nữa đều là ngự y, trong nhà để lại không ít sách quý.
Trước đây ông nội thấy cô có thiên phú, còn bất mãn chuyện con trai cưới người phụ nữ tên Lâm Tuyết Hàm này, cho nên mang cô theo bên cạnh, nuôi tới năm 11 tuổi.
Bà nội là tiểu thư khuê các, không chỉ biết chữ, còn tinh thông cầm kỳ thi họa, trong tay bà còn có đồ cưới truyền từ nhiều đời xuống, mỗi một món đều có giá trị xa xỉ.
Tính cách của hai người ôn hóa, cho nên khiến cô học được khiêm tốn có lễ tiết, hiếu thuận thành thật.
Nhưng bọn họ không dạy cô phản kháng.
Bỗng nhiên trước mặt cô xuất hiện một ngôi nhà nhỏ, nhìn qua rất cũ nát.
Ông bà nội có tiền, nhưng sau khi già, bọn họ muốn sống ở nơi gần thiên nhiên, cũng không dùng quen đồ điện, nếu không vì những món đồ kia, ông bà nội sẽ không chuẩn bị két sắt tiên tiến như vậy.
Gậy trúc ở xung quanh đều do ông nội tự tay làm, Thương Trăn đứng trước cửa, giống như còn có thể thấy cảnh bà nội đàn tỳ bà, ông nội luyện chữ.
Ngôi nhà nhỏ này, là tất cả ký ức tốt đẹp của cô.
Đẩy cửa gỗ ra, mùi mực phả vào mặt khiến cô hơi sửng sốt, những ký ức đã lâu chui từ dưới đất lên mà ra!
Lúc này, cô không phải hơn ba mươi tuổi nhận hết khuất nhục và là oán linh chết thảm!
Mà mười tám tuổi, cô gái yếu đuối bị mẹ kế em gái bắt nạt, trước đây, mỗi một lần bị bắt nạt, cô đều mang theo nước mắt khuất nhục, im lặng trốn ở đây hối hận.
Nhưng từ nay về sau, sẽ không còn nữa.
Thương Trăn cởi bông tai ra, tắt đi dụng cụ báo động, báo độngg này, vẫn là lần trước cô phát hiện Thương Thanh Thanh lén lút tới nơi này, mới dùng toàn bộ tích tụ ấn lên, một khi có cảnh báo, cảnh sát sẽ tới trong vòng 3 phút.
Có lẽ... Lúc đó cô đã phát hiện Thương Thanh Thanh muốn trộm thứ gì đó của cô, nhưng lá gan của cô nhỏ, ngoại trừ phòng thủ ra thì không thể làm gì.
Sau khi đi vào, cô bật đèn lên, nhìn thấy nơi này ngoại trừ đèn, máy báo động, cùng két sắt ra, hoàn toàn là nhà gỗ nhỏ thoát khỏi thời đại, cô nhắm mắt cũng có thể tìm được mỗi ngóc ngách, mỗi ngõ ngách đều đã che kín hồi ức.