Chương 7-1: Người sau không biết xấu hổ hơn người trước

“Bách Tề, nói chuyện với ông đó! Bây giờ Trăn Trăn lớn rồi, không nghe lời tôi nói nữa, ông nói với con bé một chút xem, tối nay có phải là con bé không đúng không?”

Thương Bách Tề nghe vậy, nghĩ một lát mới mở miệng.

“Trăn Trăn... Tối nay con không nên quậy khó coi như vậy, có chuyện không thể lén giải quyết sao? Con lén nói cho bác Phong của con không phải cũng như vậy à? Bây giờ không biết người ngoài thấy thế nào về nhà chúng ta nữa!”

Thấy thế nào sao? Nhìn thấu mà thôi.

Thương Trăn muốn cười, trong lòng lại luống cuống, trọng sinh trở về ngồi cùng một chỗ với kẻ thù, cảm giác này không tính là quá tốt, trong l*иg ngực chồng chất cảm xúc mặt trái đều sắp nổ tung rồi!

“Dừng xe.”

Bỗng nhiên Thương Trăn mở miệng, vậy mà khiến lái xe dừng xe theo bản năng rồi!

Lâm Tuyết Hàm bị chấn động! Bà ta trừng mắt với lái xe một cái, sau đó lập tức làm khó dễ Thương Trăn!

“Sao thế, đã làm sai chuyện bây giờ nói cũng không nói được rồi hả? Mẹ làm mẹ kế đúng là khó khăn mà, đau khổ cay đắng nuôi con nhiều năm như vậy, bây giờ cánh cứng rồi, đã muốn đối nghịch với mẹ sao?”

Nói xong, bà ta lộ ra biểu cảm bị ấm ức rất lớn đối với Thương Bách Tề!

“Ông nhìn con gái ông xem, tôi không quản được nữa rồi, bình thường đã không nghe lời, bây giờ lại càng làm trái, tôi một lòng đối xử tốt với con bé lại coi tôi như kẻ thù...”

Thương Bách Tề thấy xe phanh gấp cũng hơi tức giận, lúc này ông lại nghe Lâm Tuyết Hàm châm ngòi thổi gió, không vui lại càng lớn hơn.

“Trăn Trăn, con cũng quá không nghe lời rồi, còn không nhanh xin lỗi mẹ con!”

Thương Thanh Thanh thấy vẻ mặt Thương Trăn trắng xanh, không khỏi bỏ thêm nắm lửa.

“Cha, cha đừng tức giận với chị, tối nay rối loạn quá nói không chừng chị ấy bị người xấu dọa sợ rồi.”

“Bị người xấu dọa thì có thể phát tiết với người khác sao?”

Thương Bách Tề trừng mắt, “Trăn Trăn, cha dạy con như vậy sao?”

Người nhà sao?

Cuối cùng Thương Trăn cũng lộ ra chút tươi cười, cha tốt của cô bất công quen rồi, cô biết trong khoảng thời gian ngắn rất khó sửa được, nhưng người sáng suốt đều biết bây giờ là ai đang bắt nạt ai.

Cảm giác xao động này càng ngày càng mãnh liệt, Thương Trăn cảm thấy cô sắp bùng nổ rồi!

Cô cố gắng bình tĩnh nói, “Cha, mọi người về trước đi, con còn có việc.”

Thấy Thương Trăn chuyển đề tài, Lâm Tuyết Hàm tức giận tới mức nhíu chặt mày.

“Con coi những lời dạy bảo của cha thành gió thoảng bên tai rồi à? Hơn nữa đã muộn thế này rồi, con có thể có chuyện đứng đắn gì phải làm?”

Ý giống như Thương Trăn muốn làm chuyện gì không muốn người ta biết vậy.

Bỗng nhiên trong mắt Thương Trăn xuất hiện tức giận! Trong lòng tràn đầy buồn bực, khiến vẻ mặt cô hung dữ, nhưng vì cúi đầu, ánh mắt khiến người ta sợ hãi được tóc che khuất rồi.

Trước đây cô không như thế, nhẫn nhục chịu dựng, nhát gan, cô sợ mẹ kế muốn chết, để mặc bà ta nói xấu mình ở bên ngoài, ngay cả tố cáo và làm rõ cũng không dám, thế cho nên dưỡng thành tính cách vô dụng, chết cũng chết rất thê thảm!

Nhưng hiện giờ, cô vừa nghe giọng Lâm Tuyết Hàm liền cảm thấy như có lửa đang bùng cháy như có gai trong tim, không nhịn được muốn xé rách miệng bà ta!

“Dì!”

Bỗng nhiên cô cao giọng, liếc mắt nhìn một cái, đôi mắt lạnh như băng, giống như có thể khiến người ta đông cứng!

Từ nhỏ Thương Trăn đã gọi là mẹ, bỗng nhiên gọi dì, người trong xe đều ngây ngẩn cả người.

Thương Trăn nhìn chằm chằm bà ta một cái, sau đó mới chậm rãi rời mắt nhìn về phía Thương Bách Tề và Thương Thanh Thanh.

Không biết vì sao, cô như vậy, trái ngược lại với trước đây, khiến người ta sợ hãi không có lý do.

“Theo như lời dì nói, tôi không nên nói rõ ràng, nên để mặc em gái vu oan hãm hại tôi, để mặc người ta nghĩ lung tung, sau đó để người khác nghĩ rằng, con gái nhà họ Thương bị người ta cưỡng bức, bị người ta thay phiên cưỡng bức mới vui sao? Mới khiến cả nhà không mất mặt?”