Thương Thanh Thanh hét ầm lên!
Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta, ngay cả Thương Bách Tề đều lộ ra biểu cảm tìm tòi nghiên cứu, lúc này Thương Thanh Thanh mới nhớ tới nơi này là nơi nào, mà cô ta đang nghi ngờ ai.
Cô ta vội vàng che miệng lại, cười gằn nói, “Tôi, tôi nói là sao chị gái có thể bị người ta xâm phạm được... Quả nhiên toàn bộ đều là hiểu lầm.”
Cho dù cô ta nói như vậy, nhưng những lời này vừa thốt ra, vẫn khiến mọi người lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường, xem ra con gái út nhà họ Thương không đơn giản, chỉ sợ việc tối nay còn có nội tình, chỉ là việc xấu trong nhà không để lộ trước mặt người ngoài, bọn họ chỉ phỏng đoán mà thôi.
Thương Trăn đi từng bước xuống lầu, vẻ mặt bình tĩnh không một gợn sóng, khiến người ta không nhìn ra chút manh mối nào, cô lập tức đi đến bên cạnh Lý Uyển Oánh, đối mặt với ánh mắt hơi lo lắng như cũ của bà ấy, cô nhoẻn miệng cười.
“Bác gái, nếu hiểu lầm đã làm sáng tỏ, vậy cháu đi về trước, dù sao anh Phong nhìn thấy cháu, hình như không vui lắm.”
Lời này của cô xác thực chuyện Phong Hành Diễm ghét cô.
Nghi ngờ của mọi người biến mất dần, trái lại có chút tiếc nuối vì không thấy trò hay.
Lý Uyển Oánh nắm lấy tay cô, “Cháu yên tâm, nhất định là bác sẽ lấy lại công đạo cho cháu!”
Thương Trăn gật đầu, bỗng nhiên nghiêng đầu một cái, nhìn về phía Thương Bách Tề.
“Cha, chúng ta về nhà thôi.”
Lúc này Thương Bách Tề mới như tỉnh lại từ trong mơ, lắp bắp nói: “Hả? Được, được! Chúng ta về nhà đi!”
Bây giờ, Lâm Tuyết Hàm và Thương Thanh Thanh đều không nói nữa, xám xịt rời đi.
Trước khi rời đi, Lý Uyển Oánh vẫn bảo người dẫn Thương Trăn đi tắm rửa, thay quần áo trước, bởi vậy có thể thấy được, bà ấy tốt với Thương Trăn cỡ nào.
Thương Bách Tề bị chuyện tối nay làm cho hồ đồ, ông ta lại không ngốc, tất nhiên hiểu rõ việc tối nay không đơn giản như vậy.
Nhìn vẻ mặt vợ và con gái út mình khó coi, con gái cả thì không sao, không phải là bọn họ nên vui à?
Kết thúc yến tiệc, xe lái khỏi biệt thự nhà họ Phong, còn chưa đi rất xa, Lâm Tuyết Hàm không nhịn được gây khó dễ rồi!
Bà ta xoay người, trừng mắt nhìn Thương Trăn với vẻ hung ác.
“Trăn Trăn! Tối nay con bị làm sao vậy? Toàn thân chật vật, còn thành ra như vậy, đúng là xấu hổ chết đi được!”
Nếu không vì bận tâm Thương Bách Tề còn đang ở bên cạnh, bà ta đâu dùng giọng điệu tốt như vậy? Hơn nữa tối nay bà ta và Thương Thanh Thanh lộ ra sơ hở trước mặt Thương Bách Tề, vì che giấu chuyện này, tất nhiên sẽ cố gắng đổ hết tội lỗi lên người Thương Trăn rồi.
Ánh mắt tàn nhẫn của Lâm Tuyết Hàm, khiến hô hấp của Thương Trăn bị kìm hãm.
Bởi vì từ nhỏ nhìn sắc mặt Lâm Tuyết Hàm lớn lên, Lâm Tuyết Hàm vừa hung dữ, cô sẽ khϊếp đảm theo phản xạ có điều kiện, đời trước đều là như vậy, mẹ kế luôn đè nặng cô như ngọn núi.
Nhưng hiện giờ, loại sợ hãi này nhanh chóng bị kí©h thí©ɧ bao trùm! Còn chuyện gì sảng khoái hơn việc tự tay xé nát sợ hãi?
Thấy Thương Trăn lại biến thành hũ nút, Thương Thanh Thanh lập tức ấm ức khóc ròng nói.
“Chị, em chỉ muốn giúp chị, nói sai mà thôi, chị... Sao chị lại nói em trước mặt người ngoài như vậy...”
Thương Bách Tề thấy con gái út khóc, trái tim liền mềm nhũn.
Ông cũng cảm thấy Trăn Trăn nắm chặt lấy Thanh Thanh nói không rời, lại châm chọc khıêυ khí©h vợ hơi quá, hơn nữa ở trước mặt nhiều người như vậy, Trăn Trăn thừa nhận xảy ra quan hệ với cậu Phong, tuy bọn họ đã sớm có hôn ước, nhưng vẫn rất mất mặt.
Lâm Tuyết Hàm thấy Thương Bách Tề nhíu mày, liền biết trong lòng ông bất mãn, vì thế ra vẻ tức giận đẩy ông một cái.